Chương trước
Chương sau
Sau khi tiến nhập vào trong Thế giới trang vàng, thì chuyện thứ nhất Diệp Mặc làm chính là lấy ra nhẫn trữ vật của Vị tiên áo xanh kia cho hắn, trong chiếc nhẫn có mười ngàn tiên tinh thượng phẩm, Diệp Mặc sớm đã xem qua, ngoài ra còn có một số Tiên đan nhất phẩm và nhị phẩm.

Mấy thứ này đối với Diệp Mặc mà nói thì đều là những thứ hắn cần tới nhất, hiện tại thì trên người của hắn còn năm ngàn tiên tinh thượng phẩm nữa, vậy là tổng cộng hắn có mười lăm ngàn tiên tinh thượng phẩm rồi, hơn nữa với số Tiên đan kia, thì Diệp Mặc chuẩn bị thông qua trận bàn thời gian để thăng cấp tu vi của mình lên tới Hư Tiên hậu kỳ trước rồi mới tính tiếp.

Bẩy miếng tiên tinh thượng phẩm lập tức được gắn lên trên trận bàn thời gian. Với tiên tinh thượng phẩm này thì tốc độ vận chuyển và thời gian kiên trì của trận bàn thời gian cao hơn nhiều so với loại tiên tinh hạ phẩm.

Chỗ tốt khi hấp thụ linh khí nồng đậm của tiên tinh thượng phẩm thì đối với Diệp Mặc mà nói, đó là không còn gì tốt hơn nữa rồi.

Diệp Mặc đương nhiên không biết lúc này thì thiên chủ của Văn Cử Thiên đang điên cuồng tìm kiếm hắn ở xung quanh, còn hắn lúc này thì đã hoàn toàn tiến vào trạng thái bế quan rồi. Lại thêm một miếng tiên tinh nữa hóa thành tro ở trong tay của hắn, từng viên Tiên đan đều bị hắn ăn như ăn kẹo. Về phần tác dụng phụ của Tiên đan, thì hắn căn bản là không hề cố kỵ. Hắn dự định là sẽ lợi dụng những tiên tinh và Tiên đan này thăng cấp tới tu vi Hư Tiên hậu kỳ trước đã. Sau khi đạt tới Hư Tiên hậu kỳ rồi, thì hắn mới có tư cách đi tới một số tiên thành cao cấp hơn để tìm kế sinh nhai

Để đảm bảo cho trận bàn thời gian liên tục vận chuyển, thì Diệp Mặc thậm chí còn bố trí một trận pháp tự động cung cấp thêm tiên tinh cho trận bàn thời gian, như vậy thì hắn sẽ không lo tới việc phải dừng lại giữa chừng vì trận bàn thời gian hết tiên tinh ấy mà.

Thời gian trong trận bàn thời gian cấp tốc trôi qua, thì chân nguyên của Diệp Mặc cũng dần chuyển hóa thành tiên nguyên, sau đó tiên nguyên lại không ngừng tăng lên, lại sắp sửa trùng kích vào một cảnh giới.

Tu luyện qua nhiều năm tháng, lại thêm một viên tiên tinh nữa vỡ vụn trong lòng bàn tay của hắn, sau đó hắn lại đưa tay cầm hụt vào khoảng không, lúc này thì hắn mới phát hiện ra rằng đan dược và tiên tinh của hắn đã hoàn toàn không còn gì nữa rồi.

Cảm thụ một chút tu vi của mình, thì Diệp Mặc cực kỳ thất vọng. Lý tưởng và hiện thực luôn luôn có sự chênh lệch với nhau. Tài nguyên thì đã dùng hết, nhưng tu vi Hư Tiên hậu kỳ như trong dự liệu của hắn thì hoàn toàn không xuất hiện, mà bản thân hắn lúc này chỉ mới miễn cưỡng tiến nhập vào cảnh giới Hư Tiên trung kỳ mà thôi.

Diệp Mặc vốn biết là hắn tu luyện sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên, nhưng thật không ngờ là lại tiêu hao nhiều tới mức này. Nhiều tiên tinh và Tiên đan như vậy, chỉ có thể giúp hắn từ tu vi Hư Tiên sơ kỳ miễn cưỡng mà thăng cấp lên tới tu vi Hư Tiên trung kỳ thôi, cái mức độ tiêu hao này quả thực là quá lớn rồi.

Nếu như đổi thành tu sĩ bình thường khác, có nhiều tài nguyên như vậy, thì nói không chừng đã có thể tu luyện tới tận Kim Tiên rồi. Hơn nữa Diệp Mặc hiểu rõ, hắn từ tu vi Hư Tiên sơ kỳ thăng cấp tới Hư Tiên trung kỳ dùng hết mười lăm ngàn tiên tinh thượng phẩm, còn có hơn mười bình Tiên đan nhất phẩm và nhị phẩm, thì cũng không có nghĩa là chỉ cần có lượng tài nguyên như vậy, là hắn có thể lần nữa thăng cấp lên tu vi Hư Tiên hậu kỳ được. Vì từ Hư Tiên trung kỳ lên Hư Tiên hậu kỳ thì hắn nhất định là sẽ phải cần một lượng tài nguyên tăng lên gấp bội.

- Xem ra là cần phải đi một chỗ tìm việc làm rồi.

Diệp Mặc đứng lên tự nói với mình một câu. Hắn nhìn một chút sau đó tính toán, trận bàn thời gian đã vận chuyển một năm rồi, vậy thì cũng có nghĩa là hắn đã tu luyện ở bên trong được gần một trăm năm rồi.

...

Thuần Khẩu Tiên Trạm là một Tiên Trạm nhỏ cực kỳ thông thường ở Văn Cử Thiên vực. Tu sĩ ở bên ngoài muốn đi tìm kiếm tài nguyên tu luyện, thì đều phải tới nới này để chờ lên Tiên Thuyền.

Ở đây không có thành thị, cũng không có Tiên Trấn nào, chỉ vì nguyên nhân là có Tiên Trạm này, cho nên với thời gian trôi qua, nơi này cũng đã tự biến thành một cái phường thị. Cũng có một số quán rượu đơn giản và một số nhà trọ, thậm chí còn có một số thương lầu quy mô tương đối tốt.

Lúc này có một tên tu sĩ Hư Tiên bình thường khống chế pháp bảo phi hành của mình hạ xuống đi vào dịch trạm. Đây chính là Diệp Mặc vừa phi hành hết gần một tháng thời gian tới đây. Diệp Mặc biết, dựa vào pháp bảo phi hành của hắn, thì dù có phi hành vô số năm, cũng không nhất định là có thể bay ra khỏi Văn Cử Thiên vực được.

Cho nên sau khi hắn thấy mấy chữ ‘Thuần Khẩu Tiên Trạm’, thì lập tức khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' hạ xuống. Lúc này thì hắn cũng không còn là một chú chim nhỏ lạc đường như khi vừa mới lên Tiên Giới nữa rồi, cái Tiên trạm này so với ga xe lửa trên Địa Cầu cũng không khác gì nhau là mấy. Chính là một pháp bảo phi hành cỡ lớn dùng để chở tu sĩ đi từ tiên thành này tới tiên thành khác, cũng có trạm dừng trạm đỗ, và đương nhiên là muốn đi thì phải trả tiên tinh phí rồi.

Sau khi tới, thì Diệp Mặc đầu tiên là thấy một cái quảng trường vô cùng trống trải, trên quảng trường vẫn còn hai chiếc pháp bảo phi hành rất lớn đậu ở đó. Ở cửa vào của chiếc pháp bảo phi hành thì còn có rất nhiều tu sĩ đang đi lại, hiển nhiên là chiếc pháp bảo phi hành này cũng chỉ vừa mới dừng lại ở đây thôi.

Tiên trạm mặc dù không náo nhiệt như tiên thành, nhưng so sánh với một kẻ bế quan lâu năm như Diệp Mặc, thì nơi này quả thực là rất náo nhiệt rồi. Diệp Mặc vừa mới tiến vào Tiên trạm, thì đã có một tên tu sĩ Hư Tiên thoạt nhìn vô cùng hiền hậu tươi cười chạy ra chào đón.

Tên tu sĩ này cũng không đợi Diệp Mặc nói gì, đã ôm quyền nói:

- Anh bạn có phải là muốn ngồi Tiên thuyền hay không, xin hỏi là anh bạn muốn đi đến đâu?

Diệp Mặc chần chờ một lúc, vì hiện hắn cũng không biết nên đi đâu cả, hắn chỉ biết là nên rời khỏi Bỉ Dực tiên thành càng xa càng tốt, tốt nhất là có thể rời khỏi Văn Cử Thiên vực. Thế nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, với tu vi Hư Tiên như hắn hiện tại, thì muốn rời khỏi Văn Cử Thiên căn bản là một việc không đúng thực tế.

Tên tu sĩ hiền hậu kia thấy Diệp Mặc cũng chưa xác định được là mình muốn đi đâu, thì lập tức cười nói tiếp:

- Anh bạn, nếu như đi Hòa Y tiên thành, thì ở Tiên trạm này đúng là rẻ nhất rồi đấy, chỉ cần mười ngàn tiên tinh thôi, nếu như muốn đi Tân Quỳnh tiên thành, thì cần ba mươi ngàn tiên tinh, nếu như muốn đi rừng rậm Hắc Lô thì...

Không đợi cho tên tu sĩ kia nói xong, thì trong lòng Diệp Mặc liền nhảy thót lên một cái, vội vàng hỏi lại:

- Anh nói là mười ngàn tiên tinh thượng phẩm sao?

Tên tu sĩ kia nghi hoặc nhìn Diệp Mặc một chút, giọng điệu lập tức trở nên lạnh lùng hơn:

- Đương nhiên là tiên tinh thượng phẩm...

Diệp Mặc có chút xấu hổ:

- Tôi không lên Tiên thuyền được rồi, tôi không có nhiều tiên tinh như vậy.

Tên tu sĩ kia lại lần nữa đánh giá toàn thân Diệp Mặc một chút, sau đó lắc đầu xoay người rời đi. Y vừa rồi thấy pháp bảo phi hành của Diệp Mặc cũng không tệ lắm, nên cho rằng Diệp Mặc cũng là loại người có chút giàu có, nhưng thật không ngờ là Diệp Mặc lại nghèo như vậy, còn hỏi lại y là có phaỉ tiên tinh thượng phẩm hay không nữa!

Diệp Mặc nhìn tên tu sĩ kia xoay người đi, thì trong lòng không khỏi thầm than một tiếng. Trên người hắn bây giờ đến một viên tiên tinh thượng phẩm cũng không có. Năm trăm viên tiên tinh là do bán pháp bảo của mình đi mà có được, lúc này thì chỉ còn lại hai trăm viên vì hắn đã dùng mất ba trăm viên rồi. Then chốt chính là, hai trăm viên tiên tinh này của hắn cũng chỉ là loại tiên tinh hạ phẩm, dùng để ngồi trên tiên thuyền kia một nén nhang thôi cũng không đủ.

Sau khi lắc đầu tự giễu một cái, thì Diệp Mặc quyết định là nên dùng pháp bảo phi hành mà bay vậy, rồi lại tiếp tục tìm kiếm tài nguyên tu luyện dọc theo đường đi thôi. Nếu là trước khi biết được tác dụng của Giác Hồn Tảo, thì hắn nói không chừng là còn có thể tìm một cái tiên thành, sau đó ở lại mà tu luyện. Hiện tại thì cho dù là thiếu thốn tài nguyên tu luyện hơn nữa, thì hắn cũng không thể đi đến một cái tiên thành nào ở Văn Cử Thiên nữa.

Giác Hồn Tảo quan trọng như vậy, thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị lộ ra, đến lúc truyền tới tai Dặc Nghiên tiên tử, mà Dặc Nghiên tiên tử lại biết Giác Hồn Tảo là từ trên người hắn mà ra, vậy thì thật là rất không hay rồi. Thế lực của Dặc Nghiên tiên tử không phải là cái tên tu sĩ Kim Tiên trong tiểu thương lầu kia có thể so sánh được, người ta muốn bắt Diệp Mặc hắn, thì cũng chỉ là một hai câu nói mà thôi.

- Anh Phùng, tôi nguyện ý bỏ ra tài liệu của bốn lò đan dược, tôi chỉ cần một lò mà thôi.

Một giọng nói có chút cấp thiết vang đến bên tai Diệp Mặc.

Diệp Mặc lập tức chú ý tới hai người tu sĩ kia, đều là tu vi Hư Tiên hậu kỳ. Đi ở phía trước là tu sĩ có một chòm râu dê, sắc mặt hơi đen, còn người đi phía sau là một người khỏe mạnh lực lưỡng. Không biết vì sao, thứ mà Diệp Mặc ghét chính là kiểu râu dê kia, thấy cái chòm râu dê như vậy là trong lòng hắn đã rất không thoải mái rồi, khiến hắn lập tức muốn xoay người rời đi.

- Thêm chút tiên tinh nữa, thì vụ làm ăn này tôi sẽ miễn cưỡng giúp cho. Nói thật ra, nếu như không phải là vụ làm ăn lớn gì, thì tôi thực sự là không muốn giúp cậu đâu, thật sự là không kiếm chác được gì cả.

Cái tên tu sĩ để chòm râu dê kia dường như đã bị chàng trai khỏe mạnh kia quấn lấy đến mức không kiên nhẫn được nữa, cho nên lúc này mới cực kỳ miễn cưỡng nói.

Vẻ mặt chàng ta liền vui vẻ, lại tươi cười đáp lời:

- Anh Phùng, anh biết là tiên tinh trên người tôi thật sự không có nhiều mà, chỉ có...

Không đợi chàng trai kia nói hết lời, thì tên tu sĩ râu dê kia đã hừ lạnh một tiếng:

- Đã như vậy, thì cũng đừng trách tôi không niệm tình giúp đỡ.

Nói xong thì liền nhanh chóng xoay người rời đi, chỉ trong chốc lát thì đã biến mất trong đại sảnh.

Chàng trai kia ngây người trong chốc lát, lập tức muốn đuổi theo. Lời nói của anh ta chỉ là có ý muốn mặc cả một chút mà thôi, ai biết là cái tên Phùng đan sư kia lại cứng rắn như vậy, một lời không hợp, thì lập tức đã không thèm để ý tới y rồi.

Trong lòng Diệp Mặc cũng khẽ động, hắn bước nhanh lên ngăn cản chàng trai kia lại, rồi ôm quyền nói:

- Xin chào anh bạn.

Chàng trai kia bị một người lạ mặt ngăn cản lại, thì trong lòng cũng sững sỡ, nhưng thấy được tu vi Diệp Mặc chỉ có Hư Tiên trung kỳ, thì lập tức liền nhíu mày hỏi lại:

- Cậu có chuyện gì không?

Diệp Mặc liền đi thẳng vào vấn đề:

- Vừa rồi tôi thấy có phải là anh bạn muốn tìm Phùng đan sư để xin luyện đan hay không?

- Vậy thì sao?

Chàng trai kia thấy Diệp Mặc hỏi thăm chuyện riêng của mình, thì lập tức nhíu mày.

Diệp Mặc mỉm cười:

- Anh bạn không cần đa nghi, tôi là vì hảo tâm nên mới tìm tới anh, bởi vì tôi cũng là một Tiên đan sư, chỉ là không biết anh bạn muốn luyện chế loại Tiên đan có phẩm cấp thế nào? Nói không chừng là tôi có thể giúp anh bạn luyện chế đấy.

Khi nói ra lời này, thì trong lòng Diệp Mặc vẫn có một chút bồn chồn, vì trong lúc bế quan, hắn cũng đã nghiên cứu qua mấy miếng ngọc giản rồi, cho nên đối với tiên linh thảo và đại đa số phương thuốc của các loại Tiên đan hắn cũng đã có được hiểu biết nhất định. Đương nhiên thứ cho hắn có thu hoạch lớn nhất chính là ngọc giản của cô gái trẻ Đại La tiên kia. Trong ngọc giản của cô ấy thì các loại phương thuốc của Tiên đan nhiều vô cùng, hơn nữa giới thiệu về các loại tiên linh thảo cũng vô cùng chi tiết, so với ngọc giản mà Cao Noãn cấp cho hắn thì đầy đủ hơn, khiến cho Diệp Mặc hắn có được rất nhiều kiến thức.

Sở dĩ trong lòng của hắn còn có chút bồn chồn, đó là vì hắn đến giờ vẫn chưa từng luyện chế qua một lò Tiên đan nào, cho dù là Tiên đan nhất phẩm cũng chưa từng. Cho nên dù là hắn khẳng định, bản thân đã có thể luyện chế được Tiên đan, thì trong lòng hắn cũng không thể nào bình thản như nước được.

- Cậu là một Tiên đan sư?

Chàng trai kia nghi hoặc nhìn chằm chằm Diệp Mặc, đánh giá toàn thân hắn một hồi. Tuổi của Diệp Mặc cũng không lớn, nên nếu thức sự đã là một Tiên đan sư ở độ tiểu này, thì y quả thực là rất khó tin. Nếu như y biết rằng Diệp Mặc chưa từng luyện chế qua một lò Tiên đan nào, thì không chừng là y đã sớm tát cho Diệp Mặc một cái rồi.

Cũng khó trách vì sao y lại không tin tưởng, vì ở Tiên Giới này, thì nghề nghiệp có tiền đồ nhất chính là Tiên đan sư và Luyện khí sư, còn có cả Tiên trận sư nữa. Một Tiên đan sư không phải là thành tựu có thể dễ dàng đạt được, vì nó không liên quan gì nhiều tới tu vi cả. Rất nhiều tu sĩ đạt tới tu vi Đại Ất tiên thậm chí cũng chỉ có thể luyện chế các loại Thiên đan bình thường, căn bản không thể nào luyện chế ra Tiên đan cả.

Chính là vì như vậy, cho nên Tiên đan mới quý giá. Hầu hết đại bộ phận tu sĩ Hư Tiên đều sử dụng các loại Thiên đan để tu luyện mà thôi. Lúc trước Diệp Mặc hắn bế quan, sử dụng nhiều Tiên đan nhất phẩm và nhị phẩm như vậy, nếu như mà để tu sĩ khác biết được thì chắc sẽ tức hộc máu ra mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.