Chương trước
Chương sau
Chính vào lúc này Duẫn Ưng lại lấy truyền tin châu ra nhìn một chút, ngay sau đó gã liền cười khổ nói với Diệp Mặc:

- Sau này tôi không được phép ngồi khoang góc nữa rồi.

- Chỉ cần Diệp đan sư có thể đến rừng rậm Hắc Lô, sau này chúng ta cũng không cần ngồi khoang góc nữa.

Đồng Xu lập tức nói.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Tôi chắc chắn sẽ đến rừng rậm Hắc Lô, mọi người không cần lo lắng, đến đó sau khi mọi người xuống Tiên thuyền rồi không cần lo cho tôi, cứ trực tiếp đến rừng rậm Hắc Lô trước. Nếu như tu sĩ áo vàng kia đuổi kịp đến Loan Giác Tiên trấn, tôi chắc chắn sẽ tránh được gã.

- Cũng chỉ có thể như vậy, tôi ở Hắc Lô trấn bên ngoài rừng rậm Hắc Lô.

Duẫn Ưng lại thở dài nói, gã rất muốn giúp Diệp Mặc, nhưng gã ngoại trừ cố gắng giúp Diệp Mặc không bị đuổi xuống Tiên thuyền, những thứ khác cũng không giúp được.

- Tôi cũng ở Hắc Lô trấn, nhưng nơi mà tôi ở là sau trấn nơi thiếu thốn tiên linh khí nhất.

Đồng Xu lập tức nói.

Duẫn Ưng gật đầu nói:

- Khó trách tôi chưa từng gặp cô bao giờ, sau này cô chuyển đến chỗ tôi đi, tôi ở phía Tây của trấn, tiên linh khí nơi đó cũng nồng đậm hơn rất nhiều.

- Cám ơn Duẫn Ưng đại ca.

Đồng Xu vội vàng cám ơn, cô không ngờ hai người bọn họ căn bản cũng không quen biết nhau, nhưng lại vì tiên đan sư Diệp Mặc này mà quen nhau.

- Tôi đi ra ngoài một chuyến trước đã, nghe ngóng tình hình xong rồi lại quay về đây.

Mấy người sau khi nói mấy câu, Duẫn Ưng đứng dậy nói.



Nửa tháng nữa lại nhanh chóng trôi qua, ba người Diệp Mặc ngoại trừ Duẫn Ưng đã ra ngoài, Diệp Mặc và Đồng Xu cũng không ra ngoài, cũng không có ai đến nơi mà họ đang ở tìm họ.

Cùng với âm thanh vang lên đã đến Loan Giác Tiên trấn, ba người Diệp Mặc lập tức ra ngoài khoang góc, chuẩn bị xuống thuyền.

Sau khi ra ngoài, Diệp Mặc mới nhìn thấy tu sĩ trong khoang góc còn rất nhiều, phần lớn tu sĩ đều xuống thuyền ở Loan Giác Tiên trấn, có thể những tu sĩ này đều muốn đến rừng rậm Hắc Lô.

Diệp Mặc bảo hai người Duẫn Ưng và Đồng Xu đi trước, hắn hòa vào dòng người những tu sĩ còn lại ra khỏi Tiên thuyền. Hắn căn bản không cần dùng thần thức quan sát, liền nhìn thấy tu sĩ áo vàng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, cùng xuống phi thuyền.

Nữ tu mặc đồ đen đứng phía xa đầu thuyền không xuống thấy Diệp Mặc rời khỏi, còn tên tu sĩ áo vàng thì lại đuổi theo, thở dài một tiếng, quay người bước vào phòng của mình. Cô vừa mới thăng cấp lên Kim Tiên trung kỳ, còn khí tức của tên tu sĩ áo vàng kia rõ ràng cao hơn cô, tuyệt đối là Kim Tiên trung kỳ lâu lắm rồi. Huống chi cô cũng tự lượng được thân thủ của mình, cho dù đuổi theo, cũng không thể nào giúp được Diệp Mặc, ngược lại lại liên lụy đến cái mạng nhỏ của mình.

Tiên thuyền cũng không dừng lại ở Loan Giác Tiên trấn được bao lâu, chỉ trả một phần hành khách, sau đó lại đón một số hành khách khác, rồi lập tức biến mất khỏi bầu trời Loan Giác Tiên trấn.

Diệp Mặc trực tiếp phóng ra Thanh Nguyệt, cấp tốc rời khỏi Loan Giác Tiên trấn, hắn vừa ra ngoài, liền biết tên tu sĩ áo vàng đang đuổi theo phía sau hắn, hắn cũng không thèm để ý, tốc độ ngược lại càng lúc càng nhanh.

Tên tu sĩ áo vàng cũng có một tiên khí phi hành hạ phẩm, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều so với Thanh Nguyệt của Diệp Mặc, nếu như không phải vì đợi Diệp Mặc sớm rời khỏi phạm vi của Loan Giác Tiên trấn, gã cũng sớm đuổi kịp Diệp Mặc rồi.

Sau nửa tuần hương, Diệp Mặc lại dừng lại ở một chân núi. Hắn vừa dừng lại, liền ném ra mấy chục trận ký, những trận kỳ này vừa ném ra liền ẩn giấu trong không trung. Chiến đấu cùng tu sĩ Kim Tiên trung kỳ, Diệp Mặc cũng không dám có chút sơ suất này. Chẳng những trận kỳ được ném ra ngoài, cho dù là Vô Ảnh cũng được Diệp Mặc lén lút phóng ra ngoài, ẩn nấp trong một trận kỳ.

Cùng lúc bố trí trận pháp, Diệp Mặc lại phóng ra pháp bảo động phủ của mình, một biệt thự nhỏ xinh đẹp xuất hiện giữa nơi hoang dã

Tên tu sĩ áo vàng kia thấy Diệp Mặc ném ra một động phủ, ngược lại lại dừng lại, gã có chút nghi ngờ tại sao Diệp Mặc lại bố trí động phủ trong này?

Cảm nhận được tên tu sĩ áo vàng kia dừng lại, Diệp Mặc lại càng rút ngắn thời gian bố trí trận pháp. Hắn ném ra pháp bảo biệt thự, chính là vì để cho tu sĩ áo vàng kia tạm thời không tiến đến, để hắn có đủ thời gian bố trí trận pháp.

Chưa đến nửa tuần hương, khốn sát trận của Diệp Mặc còn chưa bố trí xong, tên tu sĩ áo vàng kia cũng không chờ đợi gì nữa. Độn quang của gã cũng đã xuất hiện trước mặt Diệp Mặc.

- Sao mày lại xuất hiện ở đây?

Diệp Mặc như gặp phải quỷ chằm chằm nhìn tu sĩ áo vàng trước mặt, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng, đồng thời thu lại pháp bảo biệt thự của mình.

Tên tu sĩ áo vàng cười ha hả nói:

- Mày nói xem sao tao lại ở đây? Ông đây đương nhiên là muốn giết mày rồi, chẳng lẽ lại là đến thăm mày hay sao?

Sau khi gã nghe thấy Diệp Mặc hỏi, không ngờ lại thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước Diệp Mặc một mạch chạy đến nơi hẻo lánh bên ngoài thị trấn, gã còn cho rằng Diệp Mặc phát hiện ra gã rồi, sở dĩ chạy về phía này, là muốn tìm viện trợ. Cho nên gã luôn đề phòng, cho đến khi Diệp Mặc dừng lại, còn lấy ra pháp bảo động phủ. Gã đợi một lúc lâu sau, cũng không phát hiện ra tu sĩ nào khác, lúc này mới hiểu ra mình quá đa nghi rồi.

- Tiểu tử có chút kiến thức liền muốn xen vào chuyện người khác rồi, sớm chết sớm đầu thai đi. À không, mày cũng không còn cơ hội đầu thai nữa rồi.

Tên tu sĩ áo vàng này nói xong, trực tiếp giơ tay về phía Diệp Mặc chộp lấy.

- Kiến thức của tao không ra gì, tao là vì có một đóa Muội Sát Hỏa nên mới biết mồi lửa của mày là giả.

Diệp Mặc nói xong, lập tức lấy ra một mồi lửa màu cam

- Không ngờ là Muội Sát Hỏa thật…

Tên tu sĩ áo vàng đó bật thốt lên, lập tức trong mắt lộ vẻ vui mừng như vớ được của, gã lại càng không chút do dự chộp lấy Muội Sát Hỏa trong tay Diệp Mặc, căn bản không coi Diệp Mặc ra gì.

Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, đúng là mày coi tao không ra cái gì, hắn ngưng tụ hầu như toàn bộ chân nguyên, cùng lúc tên tu sĩ kia động vào Muội Sát Hỏa, thì một đao được chém ra trong nháy mắt.

Huyễn Vân Hoa Sơn đao.

Từ khi chân nguyên của hắn chuyển hóa thành tiên nguyên, Diệp Mặc còn chưa bao giờ thi triển Hoa Sơn Đao toàn lực như này.

Đường đao màu tím nhàn nhạt pha chút màu đỏ hồng mang theo khí thế mãnh liệt trực tiếp được phóng ra, không chút sơ hở. Đường đao cực nóng này cùng với sát khí chưa từng có từ trước tới nay, chia lá vụn và cỏ khô ra thành hai phía.

Tên tu sĩ áo vàng kim trong nháy mắt cảm nhận được sát khí này của Diệp Mặc, gã không ngờ chỉ là một tên tu sĩ Hư Tiên trung kỳ lại dám ra tay với mình, lập tức cười tợn một tiếng nói:

- Mày muốn chết nhanh một chút à?

Nói xong gã trực tiếp đưa tay chộp đến Tử Đao của Diệp Mặc, một Hư Tiên trung kỳ kém gã vài bậc, còn cách gã một đoạn khá xa, gã căn bản cũng không coi ra gì. Mặc dù cũng có người nói một số tu sĩ Kim Tiên đã thua dưới tay tu sĩ Hư Tiên, nhưng chuyện đó rất hiếm. Hơn nữa cho dù có chuyện như này, thì Kim Tiên cũng chỉ là vừa mới thăng cấp, còn Hư Tiên cũng phải thăng cấp lên Hư Tiên đại viên mãn. Một Hư Tiên trung kỳ như Diệp Mặc này, gã làm gì để ý đến?

Thế nhưng chỉ một lát sau, một cảm giác nguy hiểm vô cùng truyền đến, gã dường như cảm giác được đường đao màu tím của đối phương còn mang theo một tia đao vực, tia đao vực mờ nhạt này còn khiến thủ thế của gã trở nên chậm rãi hơn.

Tu sĩ áo vàng nhíu nhíu mày, gạt bỏ suy nghĩ dùng tay bắt lấy Tử Đao của Diệp Mặc, liền muốn phóng ra pháp bảo của mình. Nhưng khiến gã vô cũng kinh hãi chính là, thân hình và thủ thế của gã không ngờ lại chậm hơn một nhịp so với động tác mà gã tưởng tượng.

- Không ngờ là đao vực thật.

Tên tu sĩ áo vàng căn bản không dám tin một tu sĩ Hư Tiên trung kỳ, lại có thể hình thành được hình thức ban đầu của đao vực trong tiên giới.

Lúc này gã cũng biết muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, gã không chút do dự kích động tiên nguyên của mình, lại lần nữa dùng tay chộp lấy Tử Đao của Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, cho dù mày là Huyền Tiên, thì bị một đao của ông đây cũng sẽ chém mất tay, chỉ là Kim Tiên trung kỳ, cũng dám ra tay với Tử Đao của mình sao.

Phụt…

Tia máu chớp động, nửa cánh tay bị Tử Đao của Diệp Mặc chém tan tành, tên tu sĩ áo vàng kia mặc dù chặn được Tử Đao của Diệp Mặc, không để cho Tử Đao tiếp tục chém tan thân thể gã, nhưng cũng bị mất một cánh tay.

Tu sĩ áo vàng đứng lùi ra xa mấy chục thước, ngơ ngác nhìn cánh tay cụt của mình, bỗng nhiên quát lớn:

- Ông mày hôm nay không đem mày làm dầu đốt đèn, thì ông mày đây là súc vật…

Nói xong trong tay gã cũng có một Cửu Diệu Tinh Luân được phóng ra, cho dù gã vô cùng tức giận, nhưng cũng biết rõ, tu sĩ có thể một đao chém đứt được cánh tay của gã, tuyệt đối không phải là tu sĩ Hư Tiên bình thường. Chỉ cần giết được tên Hư Tiên này, giam cầm nguyên thần của hắn lại, thì làm gì còn sợ hắn chạy thoát?

Diệp Mặc thở dài một tiếng, lại lần nữa ném ra vài trận kỳ, đồng thời phóng ra đại đỉnh tám cực. Vừa nãy hắn lấy ra Muội Sát Hỏa, mục đích chính là để đánh lén. Hắn tin rằng một tu sĩ Kim Tiên trung kỳ không thể nào để ý đến hắn, chỉ cần hắn lấy ra Muội Sát Hỏa, thì tên này chắc chắn sẽ dính mắt vào Muội Sát Hỏa, như vậy, hắn mới có thể đánh lén được.

Trên thực tế hắn nghĩ cũng không sai, hơn nữa phản ứng của đối phương cũng như những gì hắn nghĩ. Chỉ đáng tiếc là, cho dù như vậy, cũng chỉ khiến đối phương để lại nửa cánh tay.

Thoạt nhìn thì hắn đánh lén thành công rồi, trên thực tế Diệp Mặc biết chém được nửa cánh tay của đối phương, lực chiến đấu của tên tu sĩ áo vàng này trên thực tế cũng không giảm xuống bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ giảm xuống một thành mà thôi.

Cửu Diệu Tinh Luân sau khi được phóng ra, lập tức hình thành một đường sáng trắng bệch, bao phủ hoàn toàn lấy Diệp Mặc. Nhiệt độ kinh khủng dưới Cửu Diệu Tinh Luân bắt đầu tàn sát, khiến Diệp Mặc nhớ đến Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn.

Hắn không ngờ có một ngày lại có người dùng pháp bảo có tác dụng tương tự như Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn để đối phó lại hắn, Cửu Diệu Tinh Luân bao phủ lấy Diệp Mặc trong phạm vi mười mấy trượng, hơn nữa Diệp Mặc lập tức cảm nhận được chút choáng váng và chậm chạp.

Đường sáng màu trắng bệch của Cửu Diệu Tinh Luân này, chẳng những có thể phóng ra nhiệt độ kinh khủng như này, hơn nữa còn có tác dụng trói buộc giống như đao vực của hắn. Ngoài ra, còn có tác dụng khiến thần hồn bị hao tổn.

Pháp bảo tốt, Diệp Mặc trong lòng thầm sợ hãi. Hắn cũng không nghĩ đến việc chạy thoát khỏi Cửu Diệu Tinh Luân này, hắn biết nếu như đối phương có thể bao vây lấy hắn, thì ắt sẽ có cách chặn hắn trốn thoát.

Nếu như là tu sĩ bình thường, dưới sức nóng kinh khủng như này, sớm đã biến thành vũng máu rồi, Diệp Mặc tu vi luyện thể Thần cảnh, ánh sáng trắng kinh khủng này mặc dù lợi hại, nhưng cũng không thể khiến hắn hòa tan được. Huống chi đại đỉnh tám cực trên đầu hắn cũng chặn được phần lớn sự tấn công của luồng ánh sáng màu trắng bệch này.

- Hả…

Tên tu sĩ áo vàng thấy Diệp Mặc không hôn mê ngã xuống, trong lòng cũng kinh hoảng, vừa không ngừng thúc giục Cửu Diệu Tinh Luân, vừa chú ý đến đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc. Gã cho rằng, Diệp Mặc sở dĩ có thể kiên trì đến lúc này, không liên quan gì đến tu vi của bản thân Diệp Mặc, mà hoàn toàn là công lao của đại đỉnh tám cực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.