Chương trước
Chương sau
Chân Băng Du nghe được cuộc đối thoại của hai người, thì cũng rất quan tâm đến, vì cô cũng rất muốn biết, vừa rồi Diệp Mặc gióng trống khua chiêng phi hành qua đây rốt cuộc là vì cái gì.

- Bởi vì hắn vừa rồi chính là đuổi theo để giết Vô Ảnh Kiêu đấy. Vừa rồi hẳn là lũ Vô Ảnh Kiêu kia đã đánh lén hắn một chút, khiến cho hắn tức giận mà quay ra truy sát ngược lại đám Vô Ảnh Kiêu đó.

Vọng Nghị nhìn Vương Thuần rồi nói.

- Cái gì?

Vương Thuần ngây ngẩn cả người. Ở Hỗn Độn Tinh Vực này còn có người truy sát Vô Ảnh Kiêu hay sao, như vậy thì phải là kẻ kiêu ngạo đến thế nào? Không ngờ mình lại đi tìm một người như vậy mà đánh nhau!

Chân Băng Du cũng ngây ngẩn cả người. Cô cũng không ngờ là Diệp Mặc vừa rồi chính là đuổi theo để giết Vô Ảnh Kiêu. Vô Ảnh Kiêu là thứ có thể truy sát được hay sao? Đây cũng là chuyện mà Chân Băng Du nghe thấy lần đầu. Cô cảm giác được bí mật trên người của Diệp Mặc càng ngày càng nhiều, và lúc này thì cô thậm chí còn muốn hỏi một chút xem Diệp Mặc có phải là Tiên đan sư hay không. Nếu như Diệp Mặc thật sự là một Tiên đan sư, thì cô cũng thực sự muốn giao gốc 'Lục dực tử linh' trong tay mình cho hắn luyện đan.

Biết Diệp Mặc có thể truy sát được cả Vô Ảnh Kiêu, thì Vương Thuần hoàn toàn không còn tâm tình gì nữa rồi, thậm chí ngay cả tâm tư báo thù cũng đã tắt ngấm. Huống chi vừa rồi Diệp Mặc cũng không chém tận giết tuyệt với y, nên cho dù y có lợi hại hơn nữa, cũng chẳng thể nào lợi hại hơn được Vô Ảnh Kiêu ở trong Hỗn Độn Tinh Vực này cả.

...

Diệp Mặc lúc này đã đứng ở phía đối diện hồ nước kia, bốc gốc 'Lục dực tử linh' mọc chen chúc trong một cái hố nhỏ, cạnh bên ngoài có một cái rãnh để cho một dòng nước nhỏ chảy qua.

Thấy cái rãnh nước này, thì Diệp Mặc lập tức hiểu được vì sao bốn gốc 'Lục dực tử linh' có thể xuất hiện ở đây rồi. Ở đây hẳn là một cái trận pháp ẩn nấp của thiên nhiên, một dẫy đá ngầm ở ngoài hẳn là đã bị cái rãnh nước kia chảy qua, xói mòn dần theo thời gian. Kết quả là thần thức của tu sĩ đã có thể quét đến được bốn gốc 'Lục dực tử linh' này.

Diệp Mặc cẩn thận đào lên một gốc 'Lục dực tử linh', và hắn cũng lập tức cảm nhận được linh khí cực kỳ tinh khiết và nồng đậm ở phía bên dưới.

Diệp Mặc xoa tay vươn tới, lập tức một dòng nước nhỏ mát lạnh như băng đã uốn lượn quanh ngón tay của hắn. Trong lòng Diệp Mặc lúc này cũng chấn động mãnh liệt, hóa ra ở chỗ này vốn là một loại ‘Ẩn Băng tiên tuyền’ hạ phẩm.

Các chủng loại Tiên tuyền có rất nhiều. Có hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm các loại Tiên tuyền bình thường, còn có các loại Tiên tuyền đơn thuộc tính bao gồm ‘Ngũ hành tiên tuyền’ và các loại Băng - Phong - Lôi tiên tuyền. Nhưng ngoài ra vẫn còn có một loại đó là ‘Ẩn tiên tuyền’. Mà ‘Ẩn Băng tiên tuyền’ ở đây chính là sự kết hợp giữa ‘Ẩn tiên tuyền’ và ‘Băng tiên tuyền’

'Ẩn tiên tuyền' sở dĩ tốt và bị đông đảo các tiên nhân tuy tìm, cũng là vì độ tinh khiết của 'Ẩn tiên tuyền' rất cao, tốc độ hấp thụ khi tu luyện nhanh và mức độ hấp thụ cũng hoàn hảo. Một loại 'Ẩn băng tiên tuyền' hạ phẩm thậm chí so với một đạo Tiên tuyền thượng phẩm còn tốt hơn một chút, bởi vì nó rất tinh khiết.

Nhưng 'Ẩn tiên tuyền' cũng có một đặc điểm, đó là không thể di dời nó đi, phải tu luyện ở ngay tại chỗ này, một khi di dời nó đi, thì nó sẽ trực tiếp trở thành một loại Tiên tuyền bình thường, chỗ tốt sẽ giảm xuống rất nhiều.

Diệp Mặc khôi phục lại tâm tình kích động của mình, thu hồi lấy bốn gốc 'Lục dực tử linh'. Sau đó ném xuống một cái trận bàn ẩn nấp. 'Ẩn tiên tuyền' vốn đã tự thân ẩn dấu rồi, nhưng Diệp Mặc vẫn muốn thêm vào một trận bàn ẩn nấp cho chắc ăn.

Chỉ khoảng nửa khắc sau, thì Diệp Mặc đã lại lần nữa đi ra khỏi khu vực hồ nước. Chân Băng Du và Vọng Nghị cũng lập tức tiến tới.

Sau khi Diệp Mặc lấy ra hai gốc 'Lục dực tử linh' cấp cho Vọng Nghị, sau đó lại đưa một gốc cho Chân Băng Du, rồi mới thu hồi lại một gốc cho mình.

Vọng Nghị cũng đưa cho Vương Thuần một gốc 'Lục dực tử linh', sau đó mới ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Đa tạ Diệp huynh, nếu như Diệp huynh không có tính toàn riêng gì, thì chi bằng chúng ta kết bạn cùng tiến sâu vào bên trong Hỗn Độn Tinh Vực?

Thân thủ của Diệp Mặc đã khiến Vọng Nghị vô cùng bội phục, cho nên nếu có thể liên thủ cùng Diệp Mặc, thì y tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Chân Băng Du thu được một gốc 'Lục dực tử linh', sau đó cũng không lập tức rời đi, mà lại đứng ở một bên chờ.

Diệp Mặc mỉm cười ôm quyền nói:

- Vọng huynh, hiện tại tôi không thể cùng đi với anh được. Vừa rồi ở đối diện tôi thấy được một cái tiên tuyền hạ phẩm, tôi muốn ở lại chỗ này để tu luyện một thời gian ngắn.

Diệp Mặc biết việc mình đi tới cái hồ nước kia không thể nào lừa gạt được ai, cho nên trực tiếp nói thẳng ra sự việc. Thế nhưng hắn cũng không hề nói thẳng ra là có 'Ẩn băng tiên tuyền', vì nói không chừng sau khi nói ra sẽ lại là một hồi tái chiến.

Vọng Nghị cũng biết Diệp Mặc chủ động đi thu thập mấy gốc 'Lục dực tử linh' chính là vì tiên linh vật rồi, nên hiện tại thấy Diệp Mặc thản nhiên nói ra như vậy, thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Một Tiên tuyền hạ phẩm mặc dù không tệ, nhưng không đáng để y cùng Diệp Mặc tranh đoạt. Y nhìn Chân Băng Du đang đứng một bên, sau đó mới ôm quyền nói:

- Đã như vậy, tôi xin được đi trước. Nói không chừng là chúng ta sẽ lại có cơ hội gặp mặt ở Hỗn Độn Tinh Vực này.

Nói xong thì y cùng Vương Thuần liền nhanh chóng rời khỏi.

- Băng Du sư tỷ, đa tạ cô đã một lần nhắc nhở và một lần cứu mạng.

Diệp Mặc thấy Chân Băng Du không rời đi, thì liền lên tiếng cảm tạ.

Chân Băng Du cũng biết Diệp Mặc vì sao lại nói là một lần cứu mạng. Lần trước khi đi qua Hư Không Thiên Vực thì cũng không thể nào nói là ơn cứu mạng được, bởi vì sau đó là tự một mình Diệp Mặc vượt qua Hư Không Thiên Vực tới cửa Tinh Vực Vẫn Thạch đấy.

- Không cần.

Sau khi Chân Băng Du nói ra hai chữ này, thì lại không nói tiếp nữa, nhưng vẫn không hề rời đi.

Diệp Mặc có chút kỳ quái, cái anh chàng Hải Xuyên Vũ kia đâu? Sao lại không thấy y ở bên cạnh cô ấy nhỉ, cô gái này sẽ không tiếp tục ở lại đây chứ?

- Băng Du sư tỷ, nếu cô không có chuyện gì, thì tôi muốn đi tu luyện rồi. Vừa rồi tôi tìm được một Tiên Tuyền hạ phẩm.

Diệp Mặc lại nhắc lại một lần, nhưng Chân Băng Du vẫn không hề cất bước, vậy thì hắn đi tu luyện thế nào đây? Vì sau khi cô rời đi, thì hắn còn muốn bố trí một trận bàn ẩn nấp và trập pháp phòng ngự, thậm chí còn muốn bố trí cả trận pháp công kích. Nói cách khác, ở nơi này tu luyện lộ thiên, thì hắn còn chưa có cái gan lớn như vậy.

Chân Băng Du thấy như vậy, thì cũng hiểu rằng Diệp Mặc đang muốn đuổi khách rồi, nên không thể làm gì khác hơn là chủ động nói:

- Diệp đan sư, khi còn ở đại điện của Cực Kiếm Môn, anh và cái tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia tỷ thí luyện đan, anh đã nói rằng anh chính là một đại sư Tiên đan tứ phẩm...

Diệp Mặc vừa nghe thấy thế, thì đã hiểu được ý của Chân Băng Du rồi. Cô chắc chắn là muốn mình giúp đỡ luyện chế 'Tuyết dực đan' đây. Nếu như là lúc trước, thì Diệp Mặc sẽ đồng ý không chút do dự, bởi vì Chân Băng Du đã từng cứu hắn. Hiện giờ hắn là một đại sư Tiên đan tứ phẩm, cho dù vẫn không thể luyện chế được 'Tuyết dực đan' thuộc loại Tiên đan ngũ phẩm, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chỉ cần tìm được thật nhiều tiên linh thảo cấp năm ở trong Hỗn Độn Tinh Vực này, thì hắn sớm muộn gì cũng có thể luyện chế được Tiên đan ngũ phẩm.

Nhưng sau khi thấy được Tự Tại Vương, thì cách suy nghĩ của Diệp Mặc cũng đã chuyển biến lớn. Hắn cho rằng đến hiện giờ mình vẫn chưa bị phát hiện, đó là bởi vì tu vi của hắn còn quá thấp, hơn nữa tiếp xúc đều là với các tu sĩ cấp thấp khác. Nếu như bây giờ hắn lộ ra việc mình là đại sư Tiên đan, thì lập tức có thể có rất nhiều đại tiên thậm chí là Vị Tiên tìm tới hắn. Nếu như vậy, thì hắn khó có thể giữ được bí mật của mình nữa.

Lúc này thì hắn thậm chí còn hối hận vì đã trợ giúp Phong Mạch Thuần luyện đan rồi. Đáng tiếc chính là khi hắn giúp Phong Mạch Thuần luyện đan, còn chưa gặp phải Tự Tại Vương, nếu như là sau khi gặp Tự Tại Vương, thì cho dù là thèm muốn 'Nê liên' của Phong Mạch Thuần hơn nữa, thì hắn cũng sẽ không giúp cô luyện chế đan dược.

Cho nên khi Chân Băng Du vừa nói ra lời này, thì Diệp Mặc hắn cũng không chút nào do dự mà cự tuyệt:

- Băng Du sư tỷ hẳn là cũng biết, lúc đó là tôi cố ý nói như vậy. Cái tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia là tình địch của tôi, tôi đương nhiên muốn hạ thấp mặt mũi của y. Nếu như tôi thật sự là Tiên đan sư tứ phẩm, thì tôi cứ nói thẳng với cha của Niệm Mân là được rồi, cần gì tốn thời gian tỷ thí nữa.

Chân Băng Du nghĩ cũng thấy đúng. Nếu như Diệp Mặc là một Tiên đan sư tứ phẩm, vậy thì còn cần phải tỷ thí sao? Thật sự là không cần thiết. Chưởng môn biết con rể của mình là Tiên đan sư tứ phẩm, thì tác hợp vào còn không kịp, sao có thể không đồng ý được chứ?

Chân Băng Du thất vọng thở dài một hơi. Công Tôn Ân là Tiên đan sư ngũ phẩm, nhưng dù vậy thì Công Tôn Ân muốn luyện chế 'Tuyết dực đan' cũng phải vướng vào vấn đề tỷ lệ luyện chế thành công. Mà cô thì chỉ có một gốc 'Lục dực tử linh' mà thôi. Hơn nữa, cho dù là có muốn tìm Công Tôn Ân luyện đan, thì cũng phải là sư phụ của mình hoặc là chưởng môn đứng ra nhờ vả, bản thân mình có lẽ không có cái tư cách ấy.

- Đã như vậy, thì tôi xin được cáo từ.

Chân Băng Du nói xong, thì ôm quyền chào Diệp Mặc rồi rời đi.

Cự tuyệt một người đã từng cứu mình, khiến trong lòng Diệp Mặc cũng có chút xấu hổ. Nhưng cũng không thể vì hổ thẹn mà hứa hẹn giúp người ta được. Đây chính là chuyện tình quan hệ tới cái mạng nhỏ của hắn. Phong Mạch Thuần thì đã biết là chuyện trước rồi, nhưng hiện tại nếu thêm một người biết được, thì sẽ thêm một phần nguy cơ. Dù cho Chân Băng Du không phải là người nhiều chuyện, thì hắn cũng không dám chắc được điều gì.

Sau khi Chân Băng Du xoay người đi được khoảng mười mét, thì bỗng nhiên lại lần nữa quay đầu lại hỏi một câu mơ hồ:

- Cậu có phải là luyện thể tiên nhân không?

Việc này thì Diệp Mặc cảm thấy không cần phải giấu diếm. Khi hắn và Vương Thuần đánh một trận, thì hắn tin rằng Chân Băng Du và Vọng Nghị đều đã nhìn ra được hắn là một tu sĩ luyện thể rồi.

- Không sai, tôi là một tu sĩ luyện thể, nhưng còn chưa phải là luyện thể tiên nhân.

Diệp Mặc gật đầu. Luyện thể chỉ có sau khi Niết Bàn, thì mới có thể được gọi là Luyện thể Tiên nhân. Cũng giống như có nhiều người nói, tu luyện tới Đại tiên thì mới là tiên nhân, mà tu vi dưới Đại tiên đều chỉ là các tu sĩ bình thường. Bất quá, hiện tại cho dù là Hư Tiên, thì cũng đều có thể tự xưng là tiên nhân.

- Vậy công pháp luyện thể của cậu là từ đâu mà có?

Trong mắt của Chân Băng Du lập tức sáng ngời, lại lần nữa hỏi

Diệp Mặc còn tưởng rằng cô sẽ hỏi xem mình đã tu luyện tới cảnh giới gì rồi, nhưng không ngờ cô lại hỏi rằng công pháp luyện thể của mình từ đâu mà có.

Diệp Mặc cũng trả lời không chút do dự:

- Trong một lần vô tình, tôi tìm được một miếng ngọc giản, trong ngọc giản có một bộ công pháp luyện thể.

Chân Băng Du lần này không hề chần chờ, lập tức nói:

- Vậy công pháp luyện thể đó của cậu có thể phục chế lại cho tôi một bản hay không? Cần bao nhiêu tiên tinh thì cậu cứ nói ra. Nếu như tiên tinh trên người của tôi không đủ, vậy thì cậu có thể cho tôi trước một phần công pháp. Chờ sau khi trở lại môn phái, tôi sẽ trả nốt cho cậu tiên tinh rồi cậu mới giao cho tôi phần công pháp còn lại.

Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Chân Băng Du. Một cô gái xinh đẹp như vậy, không ngờ lại muốn luyện thể. Dáng người của cô gái này có mấy cô có thể so sánh được, nếu luyện thể thì sẽ là quang cảnh gì đây? (Bổ mắt chứ gì nữa với điều kiện là chú được chứng kiến)

Tu vi luyện thể của Diệp Mặc tới được như bây giờ, thì hắn sao có thể không biết việc tu luyện luyện thể cần phải lõa thể hoàn toàn, luôn đối mặt sinh tử với một hoàn cảnh vô cùng ác liệt.

Chân Băng Du nếu như tu luyện luyện thể, thì có phải cũng sẽ như vậy hay không? Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác được bản thân quá mức vô sỉ rồi. Chỉ một chuyện thôi mà có thể suy tưởng nhiều như vậy khiến hắn phải vô thức đưa tay lên vỗ trán một cái. Xem ra bản thân mình cũng muốn được cùng đám người Tố Tố rồi. Ngay cả một mỹ nữ băng lãnh như vậy, mà cũng có thể liên tưởng được.

Thấy Diệp Mặc nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, chỉ đưa tay vỗ trán vài cái, thì Chân Băng Du liền nhíu mày, sau đó lại nói:

- Nếu như không được, vậy thì quên đi.

- Đương nhiên là có thể. Nhưng cô đã từng cứu tôi một mạng, nên tiên tinh thì tôi cũng không cần. Công pháp luyện thể của tôi chỉ có thể tu luyện tới Tiên linh thể sơ kỳ, phần sau thì không có.

Lời này của Diệp Mặc là sự thật, vì hắn mới chỉ có thể diễn sinh công pháp luyện thể của hắn tới tiên linh thể mà thôi, không thể tiếp tục diễn sinh ra phần sau nữa.

Trong mắt Chân Băng Du lộ ra sự kinh hỷ cực độ. Công pháp luyện thể tốt thì ở Tiên Giới này cũng không có nhiều, nhưng cô không ngờ là Diệp Mặc lại có công pháp luyện thể tới tận tu vi tiên linh thể sơ kỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.