Chương trước
Chương sau
- Mạnh như vậy?

Huyên Lãnh tiên tử đơ người nhìn Diệp Mặc cũng đã tiếp cận gần đến Vấn Đạo đại môn, lập tức sững người, thậm chí suýt nữa quên mất mà xông lên. Lúc trước cô cho rằng Diệp Mặc vì đuổi theo, nên tốn mất khí lực cực lớn, không ngờ người ta lại nhàn nhã giống như dạo chơi vậy.

Huân Nhiên tiên tử chủ động tìm đến Diệp Mặc nói chuyện cũng sững người, cô nói chuyện với Diệp Mặc đương nhiên có một phần tán thưởng Diệp Mặc trong đó, bất luận Diệp Mặc thực sự dựa vào bản lĩnh của mình lấy được hạng nhất ở vòng một, hay là may mắn, thì đều là thể hiện của thực lực. Cô thấy Diệp Mặc sắp đuổi kịp cô, mới chủ động đùa giỡn Diệp Mặc một chút, đồng thời cũng muốn kết giao.

Theo lý mà nói mặt Diệp Mặc hiện vẻ hiền hòa, đó là bị dung mạo xinh đẹp của cô đánh gục, làm sao trong nháy mắt lại bỏ xa cô rồi?

Lúc này Quan Phi Kiếm cùng tên Huyền Tiên râu xồm kia cũng đã tiến vào bên trong cửa Vấn Đạo, còn Diệp Mặc và Lãnh Thanh Sam cùng tiến vào thứ ba.

- Anh cũng không tồi đấy nhỉ

Lãnh Thanh Sam thấy Diệp Mặc không ngờ lại đuổi kịp gã, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Diệp Mặc nói một câu.

Diệp Mặc mỉm cười không trả lời, cũng đã tiến vào trong rồi.

Trong nháy mắt hắn tiến vào, hắn lại không cảm nhận được ba người trước mặt kia nữa. Bất luận là Quan Phi Kiếm hay là Lãnh Thanh Sam, hắn cũng không nhìn thấy.

Trước mặt hắn chỉ có một đường hầm tối thui, cái này cũng giống như những gì Tiên vương Hách Dịch nói, đi đến cuối đường hầm này, chính là bia Vấn Đạo, nói cách khác là bia Vấn Đạo ngân.

Nếu là người nóng vội, chắc chắn sẽ lập tức xông vào, càng tới đích sớm càng tốt. Nhưng Diệp Mặc trước khi tiến vào trong này, trong lòng lại có chút cảnh giác, bây giờ hắn cũng đã tiến vào trong rồi, cái cảm giác cảnh giác đó lại càng đậm hơn.

Hắn cẩn thận đi hai bước, bỗng nhiên có một cảm giác đè nén đáng sợ, sau đó Diệp Mặc liền cảm giác mình tiến vào một cơn ác mộng vậy, Khinh Tuyết, Tố Tố cùng lao về phía hắn, còn trước bọn họ lại là một dòng sông cuồn cuộn cực lớn vắt ngang, dường như chỉ cần hai người bước thêm bước nữa, là sẽ rơi xuống sông.

- Đừng…

Diệp Mặc bỗng nhiên hét lớn, sau khi hắn hét lên, một dòng suối mát lạnh nhỏ uốn lượn một vòng quanh nguyên thần của hắn.

Diệp Mặc sợ hãi bừng tỉnh, không đúng, nơi này tuyệt đối là một cái hố lớn. Hắn không tiếp tục đi lên nữa, mà lại dừng lại. Lúc này hắn cũng đã xác định mình đoán không nhầm, cửa Vấn Đạo này chính là một pháp bảo, còn pháp bảo này có phải là của một tiên vương nào đó hay không, thì hắn cũng không rõ.

Tiên vương của Nguyễn Nhạc Thiên dùng pháp bảo này để tiến hành vòng thi đấu thứ hai, bất luận có phải là cửa Vấn Đạo thực sự hay không, Diệp Mặc cũng biết vòng thi đấu thứ hai này cũng không đơn giản.

Cái cảm giác này quả thực giống như tâm ma vậy, nếu không phải hắn tu luyện trước Khổ Trúc lâu ngày, sớm đã không có tâm ma rồi, thì vừa nãy rất dễ bị trúng chiêu.

Diệp Mặc không biểu hiện bộ dạng đã bừng tỉnh, mà lại biểu hiện bộ dạng không ngừng hốt hoảng, bước về phía trước.

Chỉ xông lên được mấy giây, Diệp Mặc lại lần nữa nhìn thấy một dòng sông máu, thần thức của Diệp Mặc cẩn thận điều tra một chút, lập tức biết đây không phải dòng sông máu, mà là một huyễn trận tuần hoàn. Chỉ cần tiến vào, thì sẽ đảo quanh không ngừng trong vòng tuần hoàn này.

Diệp Mặc không chút do dự lao vào dòng sông máu đó, sau đó bắt đầu đảo quanh trong đó, đồng thời nghĩ khi nào ra ngoài. Đang lúc Diệp Mặc giả bộ hoảng loạn, một đường thần thức bàng bạc truyền đến, đường thần thức này có áp lực kinh khủng, suýt chút nữa khiến Diệp Mặc sụp đổ.

Cái lão già Tiên vương Hách Dịch chết tiệt này, quá không biết xấu hổ rồi. Diệp Mặc trong lòng thầm mắng, vẫn phaỉ giả bộ thần hồn đã bị mất phương hướng.

- Còn đây là Vấn Đạo chi môn, muốn tiến vào trong Vấn Đạo các, cần phải có kinh nghiệm Vấn Đạo chi môn. Nếu như đáp sai, thì mãi mãi sẽ bị chìm vào trong dòng sông máu, không thể nào luân hồi được…

Một giọng nói vang lên trong đường hầm, cứ như Diệp Mặc đang trong dòng sông máu, bị đại đạo hỏi thăm vậy.

Diệp Mặc trong lòng lập tức mắng to, đồng thời biểu hiện ngây dại, giống như bị sợ ngây người ra vậy.

- Anh tên là gì?

Giọng nói quanh quẩn không thôi lại vang lên trong đường hầm, giống như đến từ bên ngoài Cửu U vậy.

- Mạc Ảnh.

- Anh từ đâu đến, trên người có bí mật gì?

- Tôi đến từ Hư Điện Tinh, có một pháp bảo tầm linh, có thể tìm được Tiên linh vật từ cấp sáu trở xuống.

Diệp Mặc mặc dù trả lời câu này, nhưng trong lòng cũng âm thầm khinh bỉ Tiên vương Hách Dịch kia, lão già chết tiệt này thật không biết xấu hổ. Hắn chắc rằng nếu như lão già chết tiệt này muốn tấn công người khác, thì người đó chắc chắn phải nói thẳng bí mật ra rồi. Nhưng dùng cách này nhắm vào hắn, tên này đúng là tính sai rồi. Đối với hắn mà nói, như này ngược lại lại yên tâm hơn, ít nhất hắn cũng không lo Thế giới trang vàng bị lộ ra ngoài.

- Ở vòng thi đấu đầu tiên tại sao anh lại lấy được 356 điểm?

- Tôi tìm được một ổ Thất luyện thạch trong Thất Luyện tháp, lấy được 36 miếng Thất luyện thạch năm màu.

- Anh quay 19000 vòng trong dòng sông máu này, là có thể lấy được thứ mình muốn…

Giọng nói kia sau khi nói xong liền biến mất không thấy gì nữa.

Lão già chết tiệt này, chẳng những hỏi bí mật của mình, còn muốn mình đi vòng quanh dòng sông này 19000 vòng, đợi khi hắn đi xong 19000 vòng này, thì vòng thi đấu thứ hai cũng không còn chuyện của hắn nữa rồi.

Diệp Mặc không thể nào không nghe lời ông ta được, bắt đầu di chuyển. Chỉ có điều hắn sau khi vòng được vài vòng trong này, bỗng nhiên bắt đầu cuồng bạo, đồng thời phóng ra Tử Đao, không ngừng chém giết lung tung trong này.

Từng đường đao màu tím bổ tứ phía, phát ra những âm thanh nặng nề, hơn nữa hắn bổ ra càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí ngay cả Tiên nguyên của mình căn bản cũng không tính nữa rồi.

Tiên vương Hách Dịch khóe miệng lộ ra một nụ cười, còn cho rằng tên này lợi hại, hóa ra là do ăn may. Chỉ là có thể tiến vào tầng thứ năm, công pháp ẩn nấp chắc hẳn cũng không tệ. Còn pháp bảo tầm linh của hắn nữa cũng không tệ, chỉ có điều đẳng cấp của Tiên linh vật tìm được quá thấp, Tiên linh thảo cấp sáu đối với ông ta mà nói cũng không có tác dụng gì nhiều.

Sau đó Tiên vương Hách Dịch cũng lười chẳng thèm để ý đến Diệp Mặc nữa, một Huyền Tiên cứ dựa vào vận may như vậy thì cũng chẳng có gì đáng để ý cả. Ông không tin Diệp Mặc có thể giữ được thần trí trong đường hầm Vấn Đạo này, đừng nói là hắn không thể, cho dù là một Đại La Tiên bị ông dùng thần thức uy áp một lần rồi, cũng không thể nào giữ vững không bị tâm ma trong này quấy nhiễu.

Diệp Mặc bổ Tử Đao ra cũng không phải không có tác dụng của nó, sau khi thần thức cảm giác Tiên vương Hách Dịch kia đã rời đi rồi, thần thức đao của hắn liền phóng ra. Thần thức đao cũng với đường đao của Tử Đao tỏa ra tứ phía, nếu không dùng thần thức nắm bắt, căn bản không biết được giữa những đường đao Tử Đao kia còn kèm theo thần thức đao.

Chỉ trong chốc lát, thần thức đao của Diệp Mặc liền xuyên qua đường hầm huyễn trận bia Vấn Đạo này. Nhanh chóng Diệp Mặc liền nhìn thấy những người dự thi khác, Quan Phi Kiếm đi đầu cũng cách hắn rất xa rồi. Thấy bộ dạng của Quan Phi Kiếm, chắc chắn trước đó cũng đã được chỉ đạo trước rồi, nếu không không thể nào lại nhanh như vậy được.

Đồng thời hắn cũng nhìn Tần Vô Nhận và Lãnh Thanh Sam, chỉ có điều hai người này hình như cũng lâm vào vòng luẩn quẩn như hắn, không cần hỏi, Diệp Mặc cũng biết cho dù không phải là Tiên vương Hách Dịch làm, cũng có liên quan đến ông ta. Tên khốn kiếp này, ăn gian cũng quá lộ liễu rồi.

Tiên vương Hách Dịch rõ ràng muốn ôm đồm Top 5 của vòng thi thứ hai này, nhưng Diệp Mặc hết lần này đến lần khác lại không như ý của ông ta. Hắn cho Tần Vô Nhận và Lãnh Thanh Sam mỗi người một đường thần thức đao, Tần Vô Nhận và Lãnh Thanh Sam lập tức tỉnh lại. Sắc mặt hai người đại biến, rõ ràng không nghĩ đến chuyện lúc trước, sau đó hai người xông ra khỏi huyễn trận dòng sông máu, tăng tốc về phía trước.

Nhưng Diệp Mặc làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Quan Phi Kiếm như vậy được, hắn đồng thời cũng phóng ra mấy chục đường thần thức đao bố trí một thần thức đao trận ngay trước Quan Phi Kiếm. Diệp Mặc cũng biết trận pháp thần thức này không ngăn Quan Phi Kiếm lại được, nhưng hắn chính là muốn tốc độ của người ta chậm lại chút, sau đó để Tần Vô Nhận và Lãnh Thanh Sam lên trên.

Diệp Mặc bị Tiên vương Hách Dịch khiến cho vô cùng khó chịu, sau khi hắn làm một số động tác xong, lập tức thu lại thần thức, sau đó giả bộ một đao không cẩn thận chém lên cánh tay của mĩnh, biểu hiện tạm thời tỉnh lại. Trong thời gian ngắn ngủi tỉnh lại này, để hắn ra khỏi dòng sông máu này, nhanh chóng chạy về phía trước.

Như vậy sẽ giống như ba người hắn và Lãnh Thanh Sam, Tần Vô Nhận đều đồng thời tỉnh lại vậy.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Mặc đã vượt qua Quan Phi Kiếm. Đến cả Tần Vô Nhận và Lãnh Thanh Sam cũng tiếp cận gần đến Quan Phi Kiếm rồi, dòng sông máu lúc trước cũng trở thành trò đùa rồi.

- Hả…

Tiên vương Hách Dịch thấy ba người Diệp Mặc và Lãnh Thanh Sam, Tần Vô Nhận đồng thời thoát khỏi dòng sông máu, kinh ngạc hả một tiếng.

Khi ông đang định tiếp tục ra tay, thì lại nghe bên cạnh có người nói:

- Tiên vương Hách Dịch, vòng thi thứ hai, anh cứ sử dụng thần thức, chẳng lẽ anh cũng tham gia vòng thi thứ hai này sao?

Tiên vương Hách Dịch giật mình, quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Minh Tiên vương, lập tức giật mình, cũng không dám quản bia Vấn Đạo trên quảng trường nữa, mà lại cẩn trọng nói:

- Bia Vấn Đạo là một trong những pháp bảo Vấn Đạo của Nguyễn Nhạc Thiên, cũng không phải là một mình tôi có, tôi sao có thể tham gia vào trong đó được?

Ông cũng không dám đôi co với vị Tiên vương trước mặt này nữa, Hoàng Minh Tiên vương là Tiên vương cao cấp của Hoàng Già Thiên, chỉ thiếu chút nữa là có thể thăng cấp lên Tiên Tôn rồi. Tạm thời bất luận Hoàng Minh Tiên vương có thăng cấp lên Tiên Tôn hay không, thì đây cũng là một Tiên vương cao cấp, cũng không phải là người mà một Tiên vương hậu kỳ như ông có thể đắc tội được, một khi bị đối phương phát hiện ra, ông điều khiển vòng thi đấu thứ hai này, thì Nguyễn Nhạc Thiên cũng không cứu nổi ông.

Hoàng Minh Tiên vương cười khẩy nói:

- Tôi là sợ bia Vấn Đạo có người nào đó lợi dụng, nếu như có chuyện như này xảy ra thật, thì Hoàng Già Thiên chúng tôi cũng sẽ không nương tay đâu.

Tiên vương Hách Dịch hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý đến Hoàng Minh Tiên vương nữa, nhưng cũng không dám quét thần thức vào trong bia Vấn Đạo xem xét tình hình nữa.



Sau khi Diệp Mặc tăng tốc, cho rằng đường thần thức của Tiên vương Hách Dịch kia cũng sẽ nhanh chóng quay lại, nhưng hắn đợi một lúc lâu, cũng không thấy thần thức của Tiên vương Hách Dịch kia đâu, lập tức đoán rằng bia Vấn Đạo này hình như cũng không phải của mình Tiên vương Hách Dịch, thần thức của đối phương cũng không thể quét vào trong bất cứ lúc nào được.

Nếu thần thức của Tiên vương Hách Dịch không quét vào trong nữa, Diệp Mặc cũng không cố kị nữa, thần thức đao của hắn lại bổ ra ngoài, lập tức hắn liền nhìn thấy Tần Vô Nhận và Lãnh Thanh Sam tiến vào ảo giác.

Diệp Mặc có chút nghi ngờ, chẳng lẽ thần thức của Tiên vương Hách Dịch lại quét vào nữa sao? Rất nhanh Diệp Mặc liền hiểu ra mình nghĩ nhiều rồi, vì Quan Phi Kiếm cũng vướng vào trong phiền phức đó. Xem chừng trước đó hai người Tần Vô Nhận và Lãnh Thanh Sam cũng không phải Tiên vương Hách Dịch ra tay, mà thực sự bị nhốt lại.

Nếu mọi người đều vướng vào rắc rối, Diệp Mặc không tiếp tục ra tay nữa, hắn vừa mới khinh thường Quan Phi Kiếm ăn gian để giành phần thắng. Lúc này hắn cũng đại khái hiểu ra đường hầm bia Vấn Đạo là gì rồi, chắc hẳn là một nơi chế tạo ra tâm ma. Diệp Mặc đến độ kiếp cũng không có tâm ma, lúc này làm gì sẽ chú ý đến trò chơi này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.