Chương trước
Chương sau
Răng rắc…

Một tiếng động vang lên, Diệp Mặc lập tức cảm giác được sát cơ đáng sợ xung quanh thoáng giảm bớt một chút, cảm giác băng hàn xung quanh cũng biến mất không còn nữa.

- Nguyễn Nhạc Thiên vẫn luôn có loại truyền thống như thế này sao? Trước đó là một tên Đại La Tiên chủ trì muốn giết đệ tử dự thi, hiện tại đường đường là một Tiên Vương cũng lại muốn giết đệ tử hậu bối! Chẳng lẽ đây là việc mà Nguyễn Nhạc Thiên phải làm trong Đại Hội Vấn Đạo sao?

Hoàng Minh Tiên Vương đứng trước lôi đài, còn đạo băng tiễn kia đã bị y hòa tan rồi. Diệp Mặc thở ra một hơi, đồng thời siết chặt nắm tay lại. Con mẹ nó! Không có thực lực thì quả là không bằng cả một con kiến hôi. Nếu như hiện tại mình cũng là Tiên Vương, thì việc gì phải sợ sệt khúm núm, để mặc cho người khác hung hăng càn quấy như thế này chứ.

Hoàng Minh Tiên Vương dám ngăn cản vị Tiên Vương kia giết Tần Vô Nhận, là vì y có thực lực, vì y là một Tiên Vương đỉnh.

Lúc này Diệp Mặc đã tỉnh táo mới phát hiện Tần Vô Nhận đã khom người thi lễ với Hoàng Minh Tiên Vương, sau đó đi xuống khỏi lôi đài. Trên lôi đài chỉ còn lại một thi thể, đó chính là Huyên Lãnh tiên tử vốn có phong độ và tư thái tuyệt sắc nhưng nay đã bị Tần Vô Nhận giết chết rồi. Nhưng Diệp Mặc cũng nhìn ra được là Tần Vô Nhận tuyệt đối đã bị trọng thương rồi. Lúc này thì thậm chí chỉ cần một Hư Tiên cũng có thể dễ dàng giết chết y. Nói cách khác Tần Vô Nhận sẽ không có khả năng đánh trận tiếp theo nữa.

Không riêng gì Diệp Mặc nhìn ra được, mà tất cả mọi người có mặt trên quảng trường cũng đều nhìn ra được thương thế nghiêm trọng của Tần Vô Nhận. Cái giá mà y phải trả khi giết Huyên Lãnh tiên tử cũng không phải là nhỏ chút nào.

Lời nói của Hoàng Minh Tiên Vương lập tức được phần đông người hưởng ứng. Đúng là như vậy, vì tuy Tần Vô Nhận giết Huyên Lãnh tiên tử, thì thủ đoạn có hơi tàn nhẫn. Nhưng trận đấu này, nói đúng hơn là vòng thi đấu này, vốn là hoàn toàn có thể giết chết đối thủ của mình, chỉ cần tự thân có bản lĩnh thì sẽ không có vấn đề gì.

Tần Vô Nhận giết Huyên Lãnh tiên tử, hoàn toàn phù hợp với quy tắc của cuộc thi. Còn Tiên Vương của Nguyễn Nhạc Thiên nhúng tay vào trận đấu này, thậm chí còn mốn ra tay giết Tần Vô Nhận, thì hiển nhiên là đã coi rẻ quy tắc thi đấu rồi.

Hách Dịch Tiên Vương lúc này liền ho khan một tiếng rồi tiến lên nói:

- Ly Du Tiên Vương vừa rồi thấy đệ tử của mình bị giết, cho nên tâm tình mới có chút kích động, mong Hoàng Minh Tiên Vương thông cảm.

Hoàng Minh Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nhưng y biết hiện giờ không phải là lúc có thể chủ động tìm đối phương để gây chuyện. Dù biết rõ chính Nguyễn Nhạc Thiên là kẻ không nói đạo lý, nhưng y cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

Ly Du Tiên Vương hiểu rằng, tuy là đệ tử của mình đã bị giết, nhưng nếu hiện tại cô chủ động gây chuyện, thì cô chính là kẻ đuối lý trong chuyện này. Cho dù là biết mình đuối lý, nhưng đệ tử của Hoàng Minh Tiên Vương đã giết đệ tử của cô, thì cô sao có thể bỏ qua được? Lần này không được, thì sớm muộn gì cũng có ngày cô tìm tới Hoàng Minh Tiên Vương để báo thù.

Ly Du Tiên Vương nhìn lướt qua tám cái tên trên lôi đài, sau đó nhìn chằm chằm vào Hách Dịch Tiên Vương rồi lạnh giọng nói:

- Dựa theo thứ tự sau khi vòng thi thứ hai kết thúc, thì đệ tử của ta phải giao đấu với Lãnh Thanh Sam mới đúng, vì sao nó lại phải giao đấu cùng Tần Vô Nhận, ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc là vì sao?

Giọng điệu mặc dù là nghi hoặc mà hỏi, nhưng sát khí lại tỏa ra tứ phía. Ngay cả quần áo của Hách Dịch Tiên Vương cũng bị loại sát khí này khiến cho lay động. Nếu như đối thủ của Huyên Lãnh tiên tử là Lãnh Thanh Sam, thì Ly Du Tiên Vương tin chắc rằng đệ tử của mình sẽ không bị giết. Một là vì bản tính của Lãnh Thanh Sam vốn khá ôn hòa, còn là vì vốn Lãnh Thanh Sam và Huyên Lãnh tiên tử có quen biết với nhau từ trước.

Hách Dịch Tiên Vương sững sờ, sau đó chỉ có thể nói:

- Sau khi cô đi, thì chúng ta đã thay đổi lại thứ tự giao đấu của tám thí sinh cuối cùng, cũng đã thông qua sự đồng ý của các Thiên Vực khác…

Hách Dịch Tiên Vương cũng cảm thấy đắng chát trong miệng, vì y không thể nào nói ra rằng chỉ vì Diệp Mặc đã giết Giản Sát, và chắc chắn Diệp Mặc có thể tiến vào top 8, cho nên y mới lấy cái cớ là thương lượng cùng đại biểu các Thiên Vực khác để thay đổi lại thứ tự. Mục đích của y chính là muốn sắp xết để cho Diệp Mặc ngay từ đầu đã đối đầu với Quan Phi Kiếm. Nhưng chỉ là không giờ việc gian lận của y lại bị Diệp Mặc phá hoại giữa chừng, mà thiếu chút nữa còn gây ra một trận đại chiến giữa các Tiên Vương nữa.

Nếu như Diệp Mặc không phá rối, thì những Thiên Vực khác cho dù có biết trò gian lận của y, cũng sẽ không có người nào đứng ra nói gì cả. Dù sao thì lọt vào top 8 đã có thể chắc chắn có được một cái danh ngạch rồi, cho nên ai là đối thủ của mình cũng chẳng có vấn đề gì cả. Huống chi trong top 8 có tới năm tên là của Nguyễn Nhạc Thiên đấy.

Diệp Mặc đứng ở một bên cười lạnh, vì sau khi hắn nghe được rằng bốn trận đấu của top 8 sẽ là bắt thăm chia cặp, chứ không phải là căn cứ theo thứ hạng của vòng thi thứ hai, thì hắn đã bắt đầu chú ý rồi. Quả nhiên là tên Đại La Tiên chủ trì đã giở trò gian lận khi bắt thăm, chỉ là cái trò gian lận đó đã bị hắn phá hoại ngay từ đầu rồi, cho nên không thể nào tiếp tục theo kịch bản của Hách Dịch Tiên Vương nữa.

Ly Du Tiên Vương hừ lạnh một tiếng:

- Lão thất phu Hách Dịch, Ly Du ta nhớ kỹ ngươi rồi.

Nói xong câu đó thì Ly Du Tiên Vương liền không để ý tới Hách Dịch Tiên Vương nữa, lập tức vọt lên trên lôi đài đem thi thể đệ tử của mình là Huyên Lãnh tiên tử ôm lấy, sau đó biết mất khỏi quảng trường Vấn Đạo Các.

Sắc mặt của Hách Dịch Tiên Vương tái xanh. Y không có cách nào giải thích nguyên nhân với Ly Du Tiên Vương cả, chỉ có thể dồn hết sự căm giận của mình vào Diệp Mặc mà thôi. Nếu như không phải là Diệp Mặc phá rồi việc bắt thăm, thì sao có thể xuất hiện tình huống này cơ chứ? Không ngờ là mưu đồ mà y sắp xếp không những thất bại, mà còn tổn thất cả Huyên Lãnh tiên tử, để Huyên Lãnh tiên tử bị Tần Vô Nhận giết chết. Tới bây giờ còn đắc tội với cả Ly Du Tiên Vương nữa chứ!

Thậm chí y còn phải hướng tới Hoàng Minh Tiên Vương mà nói lời xin lỗi, quả thực là quá mức mất mặt.



Sau khi Ly Du Tiên Vương rời đi, thì lúc này Diệp Mặc mới bay lên trên lôi đài. Đây là trận đấu cuối cùng của vòng thi thứ ba, và đối thủ của Diệp Mặc là Trương Cuồng của Nguyễn Nhạc Thiên.

Ấn tượng của Diệp Mặc đối với Trương Cuồng không tệ, nhưng Trương Cuồng là người của Nguyễn Nhạc Thiên, cho nên Diệp Mặc đã quyết định, một khi đã động thủ thì hắn sẽ lại lần nữa biểu hiện ra việc mình may mắn mà giết được Trương Cuồng. Tốt nhất là làm sao để cho Hách Dịch Tiên Vương phải nổi điên mới thôi.

Nhưng điều khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là sau khi hắn lấy ra thanh trường đao Tiên khí thượng phẩm, thì Trương Cuồng mới bước lên đài. Nhưng lúc này y cũng không vội vàng lấy pháp bảo ra, mà chỉ bình tĩnh nhìn Diệp Mặc rồi nói:

- Ngươi đã ẩn giấu thực lực của mình để có thể giết chết được Quan Phi Kiếm phải không?

Diệp Mặc nhíu mày. Chuyện hắn ẩn dấu thực lực thì có lẽ ngoài Huyết Y Tiên ra, thì cũng không có người nào biết nữa mới đúng. Hắn tin rằng loại người tâm cao khí ngạo như Huyết Y Tiên, thì sẽ không bao giờ đem chuyện bản thân thất bại đi khoe khoang lung tung mới đúng.

- Nếu như ngươi xuất toàn lực, thì thực sự có thể giết được Giản Sát trong nháy mắt phải không?

Trương Cuồng thấy Diệp Mặc không nói gì, lại tiếp tục hỏi.

Tướng mạo của Trương Cuồng thô kệch, nhưng biểu hiện của y không hề đơn giản như tướng mạo của y chút nào. Đã biết Trương Cuồng biết được rồi, nên Diệp Mặc cũng không giấu diếm nữa mà hỏi ngược lại:

- Là ngươi tự mình nhìn ra được sao?

- Không phải, là Tiết Thịnh Hiên nói cho ta biết. Nói cách khác, thì những điều đó đều là sự thật?

Trương Cuồng nhịn không được sự chấn động và kinh hãi trong nội tâm. Y vốn cũng đã nhìn ra là Diệp Mặc đang ẩn dấu thực lực, nhưng chỉ là không ngờ Diệp Mặc mạnh mẽ đến nỗi có thể giết được Giản Sát trong nháy mắt mà thôi.

Khi mà Huyết Y Tiên nói cho y biết chuyện này, y còn không thể nào tin được. Nhưng khi liên tưởng tới những đối thủ của Diệp Mặc, y mới cảm giác được những điều bất thường.

- Ta có chút phần thắng nào hay không?

Trương Cuồng tỉnh táo hỏi một câu. Y đương nhiên là nhìn ra Diệp Mặc đã trở thành thế nước lửa bất dung cùng với Hách Dịch Tiên Vương. Nếu như Diệp Mặc có thực lực để giết chết Quan Phi Kiếm, vậy thì hắn cũng thừa bản lãnh để giết mình. Với ác cảm của Diệp Mặc dành cho Nguyễn Nhạc Thiên và Hách Dịch Tiên Vương, thì hắn rất có thể sẽ không do dự gì mà giết mình.

Cái y muốn vốn chỉ là một suất tiến vào Vấn Đạo Các mà thôi, hiện tại danh ngạch thì đã có rồi, không cần thiết phải đi liều mạng với Diệp Mặc. Còn về việc liều mạng vì Hách Dịch Tiên Vương, thì y càng chưa từng nghĩ tới. Cho dù là muốn đánh cùng Diệp Mặc, thì cũng phải chờ đạo pháp của y đại thành đã, lúc đó sẽ lại tìm đối phương đánh cũng không muộn.

- Ngươi không có.

Diệp Mặc cũng không khiêu khích đối phương, vì hắn biết rõ, nếu như hắn khiêu khích Trương Cuồng, thì rất có thể sẽ lừa được Trương Cuồng đánh cùng hắn một trận.

- Ta nhận thua, hy vọng tương lai có thể cùng ngươi đánh lại một trận.

Trương Cuồng đi lên đài rồi chỉ nói vài câu, sau đó lại lần nữa xuống khỏi lôi đài. Chỉ là câu nói sau cùng lại nói rất rõ ràng, để cho những người khác đều có thể nghe thấy được.

Chẳng những là các Tiên Vương, mà ngay cả những người xem cũng đều ngây ngẩn cả người. Trương Cuồng ở Nguyễn Nhạc Thiên có vị trí gần ngang với Quan Phi Kiếm, vậy mà y một chiêu cũng không đánh ra, thậm chí pháp bảo cũng không lấy ra, thì đã nhận thua rồi? Đây là ý gì? Mọi người vẫn chờ một hồi đánh nhau đặc sắc mà, không ngờ là một bên cứ như vậy nhận thua rồi qua loa xong trận đấu.

Trương Cuồng nhận thua, lập tức khiến cho nhiều người nhìn thẳng vào Diệp Mặc. Một số Tiên Vương biết rõ, Trương Cuồng tuy là không lọt vào top 10 trong vòng thi thứ nhất, nhưng đó là do y đã để lại phần lớn 'Thất luyện thạch', bằng không thì y tuyệt đối có thể lọt vào trong top 10 rồi. Sở dĩ y lưu lại 'Thất luyện thạch' là vì y khẳng định chính mình có thể đạt được một suất tiến vào Vấn Đạo Các, và thực tế là y cũng đã đạt được rồi.

Trương Cuồng tuyệt đối không giống như những gì mà tướng mạo của y thể hiện ra ngoài, mà là một người vô cùng tỉnh táo và sáng suốt. Một người như y mà lại chủ động nhận thua, thì chẳng phải Mạc Ảnh kia là kẻ thực sự lợi hại sao?

Quan Phi Kiếm cũng nhíu mày, tuy y khẳng định Diệp Mặc không phải là đối thủ của y, nhưng y cũng hiểu rõ Trương Cuồng. Trương Cuồng tuy không có tính cách cao ngạo như y, nhưng cũng tuyệt đối không phải là loại người nhút nhát, còn việc chủ động nhận thua thì lại càng khó tưởng.

Qua một hồi lâu thì tên Đại La Tiên kia mới nhớ tới việc tuyên bố, lúc này mới phi thân lên lôi đài rồi lớn tiếng hô lên: - Trận thứ tư, Mạc Ảnh của Tông Phiêu Thiên thắng.

Dừng lại một chút thì y lại nói tiếp:

- Hiện tại tiến hành bắt thăm chia cặp cho vòng đấu cuối cùng…

Không đợi y nói hết lời, thì Hoàng Minh Tiên Vương liền ngắt lời y:

- Tần Vô Nhận không thể tiếp tục thi đấu, chủ động rút lui.

Hoàng Minh Tiên Vương vừa nói xong, thì Lãnh Thanh Sam cũng liền đứng ra nói:

- Lãnh Thanh Sam xin được rút lui.

Lãnh Thanh Sam không phải kẻ ngốc, vì ngay cả Trương Cuồng cũng phải nhận thua trước Diệp Mặc, thì y khẳng định mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc. Còn Quan Phi Kiếm, thì lại càng không rồi. Y rất muốn giết chết Quan Phi Kiếm, nhưng y cũng tự biết bản thân mình. Trong ba người cuối cùng thì thực lực của y là thấp nhất, vậy thì thà trực tiếp rút lui còn hơn.

Diệp Mặc hiểu được ý của Lãnh Thanh Sam, cho nên liền nhẹ gật đầu với y. Hắn không muốn đánh cùng với Lãnh Thanh Sam, vì người hắn muốn giết là Quan Phi Kiếm. Đánh một trận với Lãnh Thanh Sam thì hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.

Đại La Tiên kia liền hiểu được vấn đề, sau đó lớn tiếng nói:

- Hiện tại sẽ tiến hành cuộc tranh tài cuối cùng của vòng thi thứ ba, Quan Phi Kiếm của Nguyễn Nhạc Thiên giao đấu cùng Mạc Ảnh của Tông Phiêu Thiên. Người thắng trong trận này không những có thể đạt được vị trí thứ nhất của vòng thi thứ ba, đồng thời còn lấy được danh hiệu đệ nhất nhân trong Đại Hội Vấn Đạo này.

Quan Phi Kiếm cùng Diệp Mặc gần như là cùng bay lên lôi đài một lúc, còn cảm nhận của mọi người trên quảng trường lúc này lại có một chút quái dị. Quan Phi Kiếm vốn được công nhận là đệ nhất trước khi Đại Hội Vấn Đạo bắt đầu. Còn khi mới bắt đầu Đại Hội Vấn Đạo, thì Diệp Mặc lại là kẻ có tu vi thấp kém nhất, là người kém nhất. Nhưng tới thời điểm hiện tại, thì cả hai kẻ một đầu một đuôi này lại gặp nhau trong trận chung kết.

Diệp Mặc liên tiếp thắng qua cả ba vòng thi, tăng thêm thành tích trước đó cho mình. Hiện giờ đã không còn người nào nghĩ rằng Diệp Mặc là kẻ kém cỏi nhất Đại Hội Vấn Đạo nữa rồi. Chỉ là những lần thắng trước đó của Diệp Mặc tương đối khó khăn, còn Quan Phi Kiếm thì lại tương đối dễ dàng. Từ điểm này thì mọi người đều cho rằng Diệp Mặc so ra kém một chút với Quan Phi Kiếm.

- Mày rất có tâm cơ, hiện tại top 4 của vòng thi thứ ba thì Nguyễn Nhạc Thiên chỉ còn lại một mình Quan Phi Kiếm tao, vậy là mày đã thành công rồi đấy. Nhưng gặp phải Quan Phi Kiếm tao rồi, thì mày vĩnh viễn không có cơ hội tiến vào Vấn Đạo Các.

Khi Quan Phi Kiếm đang nói, thì đã có một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay của y, đồng thời chiếc trống lớn đã đánh về phía Diệp Mặc rồi.

- Mày nói sai rồi, trong top 4 không có Quan Phi Kiếm mày đâu…

Diệp Mặc nói xong thì liền phóng Tử đao ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.