Chương trước
Chương sau
Tô Tĩnh Văn hốt hoảng, cô tu vi thâm sâu nhất, áp lực cảm thấy được cũng là mạnh nhất. Dường như trong chốc lát, cô liền phóng ra băng đao. Còn trong khi cô phóng ra Băng đao, Cảnh Anh Ly và Ức Mặc cũng hoàn toàn trì trệ lại, không chút phản ứng gì.

Cảnh Anh Ly trong lòng cũng biết rõ, nhưng cô lại cảm thấy thức hải của mình bị giam cầm lại, muốn phản kháng lại cũng không có lực. Tu vi của Ức Mặc cao hơn Cảnh Anh Ly một chút, cho dù như vậy, thì ba mươi sáu lôi châu của cô cũng chỉ có thể trôi trên không trung, vẫn không thể phối hợp tấn công cùng Tô Tĩnh Văn được.

Ánh sáng màu trắng chói mắt xoẹt qua, nhiệt độ xung quanh trong chốc lát liền trở nên băng hàn. Âm lãnh trước mặt hình như bị băng hàn màu trắng chói mắt này đóng băng lại, còn những băng hàn này chính là Song Nguyệt băng đao chân khí cực phẩm của Tô Tĩnh Văn phóng ra.

Răng rắc…

Giống như một tảng băng cực lớn bị vỡ vụn vậy, sau khi Tô Tĩnh Văn phóng ra băng đao mang theo băng hàn đầy trời trong chốc lát đã bị khí tức âm lãnh phá vỡ, giống như một tảng băng lớn bị vỡ vụn vậy. Nhưng âm hàn và sương mù mù mịt xung quanh bị băng hàn này tấn công, dường như cũng nhạt đi một chút.

Trong nháy mắt, Ức Mặc liền tỉnh lại, Ức Mặc sớm đã chuẩn bị xong không đợi đợt giam cầm thứ hai truyền đến, cũng đã phun ra một ngụm máu, đồng thời phóng ra một mũi đao màu xám.

Rõ ràng là mũi đao màu xám, một khi phóng ra khiến ánh sáng trắng phủ đầy trời. Ánh sáng trắng đó dường như chiếu sáng cả tầng bảy, cảnh tượng xung quanh nhìn rõ ràng. Sát thế mãnh liệt dâng lên, giống như phong ba cuồn cuộn xé rách ra vậy.

Một hư ảnh như có như không dường như bị đơ dại ra dưới màn ánh sáng trắng này, hình như bị lưỡi đao đáng sợ này trói chặt lại, hoàn toàn không thể nào nhúc nhích nổi.

Cảnh Anh Ly tỉnh lại đồng thời cũng ngây dại giống như Tô Tĩnh Văn, bọn họ căn bản không ngờ Ức Mặc còn có chiêu pháp đáng sợ này.

- Tách tách…

Một tiếng hét thảm truyền đến, mũi đao đó giống như xé rách một tờ giấy vậy, trực tiếp chém tan hư ảnh kia ra.

Ầm…

Hư ảnh dưới lưỡi đao màu trắng này cũng không có chút năng lực phản kháng nào, trong nháy mắt bị nổ tung. Còn lúc này Ức Mặc mới phóng ra ba mươi sáu lôi châu đánh tới. Dưới màn lôi quang, hư ảnh bị phân tán tứ phía kia hoàn toàn bị phá tan hết sạch.

Ngay lập tức Tô Tĩnh Văn và Cảnh Anh Ly cũng tỉnh lại, đồng thời phóng ra pháp bảo tấn công đến.

Một lát sau, không gian âm u mù mịt xung quanh tiêu tán hết, trước mặt ba người không còn Chân Thần các, cũng không còn sát cơ đáng sợ kia nữa. Còn khí tức âm lãnh kia, lại càng biến mất không còn.

Tô Tĩnh Văn vội vàng đỡ lấy Ức Mặc như muốn ngã xuống, lấy một viên đan dược cho vào trong miệng Ức Mặc, lúc này mới sốt ruột nói:

- Ức Mặc, con không sao chứ?

- Con không sao, thật lợi hại.

Ức Mặc có chút yếu ớt đáp lại.

Cảnh Anh Ly cũng phát hiện Ức Mặc chỉ là tinh thần có yếu đi chút ít, chắc là không sao. Cô đi nhặt mũi đao màu xám kia của Ức Mặc lên, nhặt được mũi đao rồi, Cảnh Anh Ly liền cảm nhận trong mũi đao này ẩn chứa một sát cơ đáng sợ.

- Thật lợi hại.

Cảnh Anh Ly thán phục một tiếng, đây tuyệt đối không phải là một miếng tàn tích tiên khí tầm thường, nửa mũi đao này quá đáng sợ rồi.

- Cái này từ đâu đến vậy?

Cảnh Anh Ly giơ một nửa mũi đao lên hỏi Ức Mặc.

Ức Mặc thu lại nửa mũi đao đó, nói đùa:

- Đây là Diệp đại ca đó cho em.

Cảnh Anh Ly cũng hay nói đùa thành quen rồi, cũng không để ý lắm, nếu không cô không thể nào gọi Diệp Mặc đại ca, lại gọi con gái Diệp Mặc là Ức Mặc muội được.

Tô Tĩnh Văn lại có chút lo sợ nói:

- Nếu không phải là nửa mũi đao này, tôi sợ rằng hôm nay chúng ta cũng không thoát chết được.

Ức Mặc gật đầu nói:

- Cha con lúc trước nói nửa mũi đao này suýt nữa thì lấy đi mạng của cha rồi, cha dưỡng thương cũng dưỡng mất mấy tháng. Sau đó cha dứt khoát để lại ký hiệu thần thức bên trong nửa mũi đao này, nếu không con căn bản cũng không thể nào phóng mũi đao này ra được.

Tô Tĩnh Văn và Cảnh Anh Ly giật mình hiểu ra, tu vi của Diệp Mặc hai người sao lại không biết? Diệp Mặc có thể nói là người có tu vi cao nhất ở đại lục Lạc Nguyệt. Hắn cũng không đỡ nổi nửa mũi đao này, có thể thấy nửa mũi đao này lợi hại đến mức nào.

Một tuần hương sau, Ức Mặc hồi phục lại, ba người lúc này mới phát hiện ra trước mặt có một cầu thang hình như là đi đến tầng thứ tám vậy.

- Có phải là đi đến tầng tám không?

Cảnh Anh Ly nhìn Ức Mặc và Tô Tĩnh Văn hỏi.

- Ức Mặc còn chưa khôi phục hoàn toàn, hay là chúng ta cứ ở đây đợi đi.

Tô Tĩnh Văn lo lắng nhìn Ức Mặc.

- Con không sao rồi, chúng ta cùng lên thôi. Nói không chừng thứ bị chúng ta giết chết ở tầng bảy kia chính là linh tu, chính là tên lợi hại nhất của cả Vẫn Chân điện này.

Ức Mặc lập tức nói, cô trời sinh đã mang chút tinh thần mạo hiểm rồi, bảo cô ở lại tầng bảy đã không còn thứ gì nữa rồi, quả thực quá giày vò.xem file text tại "t ung h oanh.c om"

Tô Tĩnh Văn và Cảnh Anh Ly khẽ gật đầu, đã đến nơi này rồi, nếu như không lên, quả thực có chút không can tâm.

Ba người bước lên cầu thang đi lên tầng tám, 888 bậc thang, áp lực vẫn rất lớn, nhưng không thể nào ngăn lại ba người Tô Tĩnh Văn được.

Sau khi đến tầng tám rồi, ba người lúc này mới phát hiện tầng này không ngờ chẳng có cái gì, vô cùng trống trải. Chẳng những không có bất kỳ thứ gì, đến âm thanh cũng không có, vô cùng tĩnh lặng.

- Lên tầng chín.

Dường như cùng lúc đó, ba người đều nghĩ đến chuyện này.

Từ tầng thứ tám lên tầng chín có 999 bậc đá, lần này ngoài Tô Tĩnh Văn vẫn còn tính là nhẹ nhõm ra, Cảnh Anh Ly và Ức Mặc đều có chút mất sức rồi. Nhưng Ức Mặc có công pháp thần thức, mặc dù là thần thức thứ đơn giản nhất, nhưng cũng có thể cố gắng để mình tiến vào tầng chín. Còn Cảnh Anh Ly dưới sự giúp đỡ của Tô Tĩnh Văn, đồng thời cũng tiến được lên tầng chín của Vẫn Chân điện.

- Thế này là thế nào?

Ba người nhìn tầng chín rồi lại đối mặt nhìn nhau.

Diên tích của tầng thứ chín nhỏ hơn nhiều so với những tầng trước đó, nhưng bốn phía đều là một khoảng hỗn độn. Mốt số thạch thất động phủ cũng đều bị sụp đổ hoang tàn, còn ngọc giản, ngọc bài bên ngoài bị ném lung tung chỗ nào cũng có, điểm khác duy nhất chính là những ngọc giản và bình ngọc này đều bị vỡ tan. Ngoài ra, còn có một số mảnh tàn pháp bảo, những mảnh tàn pháp bảo này hình như cũng không đơn giản.

Tô Tĩnh Văn nhặt lên một miếng tàn tích pháp bảo, nhìn một lúc lâu rồi mới khiếp sợ nói:

- Đây không phải là tàn tích pháp bảo của Tu Chân giới, cái này hình như còn cao cấp hơn Tiên khí nữa.

Tô Tĩnh Văn cũng không phải đồ nhà quê, cô cũng từng thấy qua Tiên khí, Tiên khí của Mặc Nguyệt chi thành cũng không phải có một cái, mặc dù đều là một số Tiên khí hạ phẩm, nhưng cũng là Tiên khí.

- Hình như là vậy, trong những tàn tích pháp bảo này có cả pháp tắc Tiên đạo căn bản không thể dùng thần thức quét vào trong đó được, thần thức vừa quét vào sẽ bị hỗn loạn không thể chịu nổi…

Cảnh Anh Ly đột nhiên dừng lại, nhặt lên một vòng tay nói:

- Áa, đây không phải là vòng tay trữ vật, đây là Tiểu thế giới…

Cảnh Anh Ly khiếp sợ nhìn chằm chằm vòng tay trữ vật trong tay mình, cô không phải là người không có kiến thức, mặc dù vòng tay này không bị cô luyện hóa, nhưng cô chắc rằng chiếc vòng tay này là Tiểu thế giới.

Tô Tĩnh Văn nhận lấy chiếc vòng tay trong tay Cảnh Anh Ly nhìn nhìn, lập tức nói:

- Đây không phải là tiểu thế giới, đây rất có khả năng là một Chân linh thế giới.

Cảnh Anh Ly và Tô Tĩnh Văn thoáng nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra chút không dám tin, trong tầng chín của Vẫn Chân điện này còn có cả Chân linh thế giới. Mà thế giới như này, lại bị ném như rác rưởi trong này.

- Dì Văn, chị Anh Ly hai người đến đây mà xem.

Ức Mặc lúc này đứng giữa đống phế tích, trong tay đang đỡ lấy một tấm tia đá màu đen.

Tô Tĩnh Văn vội vàng đưa chiếc vòng tay cho Cảnh Anh Ly, xông đến bên Ức Mặc:

- Sao thế?

- Con vừa dùng thần thức dò xét qua tấm bia đá này một chút, biết được Vẫn Chân điện chỉ là một pháp bảo, hơn nữa có thể luyện hóa, cách luyện hóa chính là tấm bia đá này.

Ức Mặc vội nói.

Tô Tĩnh Văn đột nhiên hỏi:

- Còn bao lâu nữa mới đến thời gian Vẫn Chân điện đóng cửa?

Cảnh Anh Ly vội vàng nói:

- Tốc độ của chúng ta rất nhanh, Vẫn Chân điện chắc hẳn còn hơn bốn tháng nữa mới đến thời gian đóng cửa.xem file text tại "t ung h oanh.c om"

Tô Tĩnh Văn gật đầu nói:

- Ức Mặc, con tranh thủ luyện hóa tấm bia đá đó, bất luận có thể luyện hóa được hay không, đây có thể là một tạo hóa. Anh Ly, cô bắt đầu luyện hóa vòng tay thế giới kia đi, tôi giúp hộ pháp. Ức Mặc, con dùng tinh huyết luyện hóa, như vậy mới có thể tăng thêm tốc độ được.

Cảnh Anh Ly và Ức Mặc nghe Tô Tĩnh Văn nói xong, lập tức gật đầu đồng ý, hai người lập tức bắt đầu luyện hóa tấm bia đá và vòng tay trữ vật kia.

Khi Ức Mặc bắt đầu luyện hóa, mới hiểu tấm bia đá này vốn dĩ là có khí linh, chỉ có điều khí linh chết rồi, cô lúc này mới có thể luyện hóa được. Nếu không cho dù là một trăm năm, cô cũng chưa chắc có thể luyện hóa được 1/10.

Ba tháng sau, Ức Mặc đứng lên.

- Có chuyện gì vậy?

Tô Tĩnh Văn vội hỏi.

- Dì Văn, Vẫn Chân điện mà chúng ta đang đứng ở đây thực ra không tên là Vẫn Chân điện.

Vẻ mặt Ức Mặc khiếp sợ nói.

- Đây là cái gì?

Tô Tĩnh Văn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Ức Mặc, lập tức hỏi.

- Đây là một linh bảo Tiên thiên của thời đại viễn cổ, không phải là Ngụy linh bảo được luyện chế ra mà chúng ta nói ở Tu Chân giới, mà là một linh bảo Tiên thiên thực sự.xem file text tại "t ung h oanh.c om"

Giọng nói của Ức Mặc cũng có chút run rẩy rồi.

Tô Tĩnh Văn đương nhiên hiểu ý của Ức Mặc, ở Tu Chân giới một số Chân khí luyện chế thất bại, nhưng lại cao cấp hơn linh khí cao cấp. Có một số người muốn bán chạy loại pháp bảo này, liền gọi là linh bảo, trên thực tế loại linh bảo này đến Chân khí cũng không bằng. Nhưng Tô Tĩnh Văn cũng chưa nghe nói đến cái gì mà linh bảo Tiên thiên, cô mặc dù hiểu ý của Ức Mặc, ngược lại lại càng nghi ngờ nhìn Ức Mặc.

Lúc này Cảnh Anh Ly cũng đã đi đén, cô không đợi Tô Tĩnh Văn hỏi, liền chủ động nói:

- Chiếc vòng đó tôi cũng đã luyện hóa được chút ít rồi, là một Chân linh thế giới cực nhỏ, không có sự sống trong đó. Muốn luyện hóa hoàn toàn, cần tốn rất nhiều năm.

Tô Tĩnh Văn gật đầu, nhìn Ức Mặc nói:

- Ức Mặc, con nói tiếp đi.

Ức Mặc run giọng nói:

- Đẳng cấp của linh bảo Tiên thiên còn cao hơn cả Thần khí, còn Thần khí thì lại cao hơn cả Tiên khí…

- Cái gì?

Tô Tĩnh Văn và Cảnh Anh Ly đồng thời khiếp sợ thốt lên.

Ức Mặc lúc này mới bình tĩnh hơn một chút nói:

- Pháp bảo này không tên là Vẫn Chân điện, mà tên là Lục Tiên tháp. Chỉ có điều đã có chút ít tàn phá, hơn nữa không có tháp linh. Lục Tiên tháp còn có chức năng chủ động khôi phục, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, Lục Tiên tháp này nói không chừng sẽ tự mình khôi phục lại.

Ba người Tô Tĩnh Văn, Cảnh Anh Ly và Ức Mặc nhìn nhau, cái tên này cũng rất đáng sợ, càng không cần nói đến linh bảo Tiên thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.