Chương trước
Chương sau
Nhìn bóng dáng của Diệp Mặc nhanh chóng đi xa, người bên ngoài đều rất là nghi hoặc. Theo tính tình của Hướng Trường Ung, người đưa chiến thư này cho dù không chết, cũng phải trọng thương đi ra mới đúng. Nhưng trên thực tế, người ta đi vào bộ dáng thế nào, thì khi ra vẫn là bộ dáng thế ấy.

Một lát sau, Hướng Trường Ung xuất hiện ở cửa. So với Diệp Mặc không có bất kỳ thay đổi gì, những Đại La Tiên ở bên ngoài này lại cảm giác Hướng Trường Ung có chút thay đổi. Sắc mặt của gã hình như không dễ coi lắm, hơn nữa Tiên Nguyên trên người hình như cũng có chút hơi dao động.

- Các bạn, vừa rồi tôi đã nghe người mà Tề Bắc Thương phái tới giải thích, tôi mới biết Hướng Trường Ung tôi bị người khác lợi dụng. Có thể liều sống liều chết với Hướng Trường Ung tôi, nhưng muốn lợi dụng Hướng Trường Ung tôi thì lại không được.

Lời nói của Hướng Trường Ung khiến cho một số người rất là nghi hoặc, Hướng Trường Ung vốn đang mượn cơ hội kiếm cớ giết Tề Bắc Thương, sao bây giờ lại nói là bị người khác lợi dụng? Gã không phải là thích người khác lợi dụng gã giết người sao?

Không đợi mọi người nghi hoặc, Hướng Trường Ung đã nghiêm mặt nói:

- Hướng Trường Ung tôi quang minh lỗi lạc, sai chính là sai, kiên quyết sẽ không để cho người khác lợi dụng. Muốn lợi dụng tôi khiêu chiến Tề Bắc Thương, tôi khăng khăng không chịu, lần này tôi quyết định tự mình đi xin lỗi Tề Bắc Thương...

Lời nói của Hướng Trường Ung triệt để khiến cho những người chung quanh kinh hãi, đây là khái niệm gì vậy? Hướng Trường Ung muốn đích thân đi xin lỗi? Với tính tình của Hướng Trường Ung, cho dù là bị lợi dụng, gã cũng chỉ có thể đợi giết Tề Bắc Thương xong, lại đi khiêu chiến người lợi dụng gã. Làm gì còn có chuyện nói xin lỗi?

Vài tên Đại La Tiên cáo già đã hiểu ra chút manh mối, lập tức lớn tiếng phụ họa nói:

- Hướng huynh quả nhiên quang minh lỗi lạc, sau khi biết rõ bị lợi dụng, còn chủ động thái độ khiêm nhường xin lỗi một Đại La Tiên bình thường, đúng là phong cách quý phái. Với đạo tâm vô thượng này của Hướng huynh, thành tựu tương lai sẽ không cách nào đánh giá được...

Có người mở đầu, những người còn lại lập tức liền hiểu là chuyện gì xảy ra, lập tức nhao nhao vỗ tay.

Hướng Trường Ung trong lòng mặc dù xấu hổ, lại rất là cảm kích đối với mấy Đại La Tiên biết thức thời này, tốt xấu gì cũng bảo vệ địa vị và mặt mũi cho Hướng Trường Ung gã.

Đương nhiên những Đại La Tiên lanh lợi thao vát kia đã biết, vấn đề khẳng định là nằm ở trên người Đại La Tiên sơ kỳ vừa rồi đưa chiến thư đến kia. Đại La Tiên kia đối mặt với Sát thế trảm của Hướng Trường Ung không chút nào kinh sợ, hiển nhiên là không đơn giản.

Nếu như không phải Hướng Trường Ung thật sự lợi hại, thậm chí cũng có người hoài nghi vừa rồi ở trong phòng, Đại La Tiên sơ kỳ rời đi kia đã dạy bảo Hướng Trường Ung một trận. Nhưng loại suy đoán này quá bất hợp lí, ngược lại Hướng Trường Ung nói gã không muốn bị người khác lợi dụng, ngược lại lại càng dễ khiến cho người ta chấp nhận.

...

Diệp Mặc mới vừa đi ra khỏi khu vực chỗ ở của Phạm Độ Thiên, đã nhìn thấy một người quen, tiểu tiên vương Lư Mang. Lúc này Lư Mang đang nhìn chằm chằm hắn cười lạnh. Hiển nhiên là đang ở chỗ này chờ hắn.

- Khó trách giết được Minh Tài, không ngờ ngươi chính là một Đại La Tiên, tốt, rất giỏi ah.

Lư Mang mỉa mai nói.

Diệp Mặc đương nhiên biết rõ bây giờ Lư Mang hận hắn thấu xương, nhưng hắn cũng không thèm để ý, bây giờ hắn có Thời không thoa. Bất kỳ nơi nào cũng đều có thể đi. Một tiểu tiên Vương bình thường, khi hắn còn là Đại Chí Tiên cũng không sợ, bây giờ càng chắc chắn là sẽ không sợ hãi.

- Ngươi nói không sai, lốt Đại Chí Tiên lúc đầu của ta là giả đấy, Đại La Tiên mới là thật. Dù sao tốt hơn người giả tạo

Diệp Mặc lên tiếng phản kích nói, hắn lấy làm may mắn vì mình không tiếp tục ẩn dấu tu vi.

Lư Mang thấy Diệp Mặc lại mỉa mai gã là một Tiên vương giả, trong lòng càng thêm căm tức. Đáng tiếc ở đây cũng không phải là nơi nên ra tay. Bằng không gã làm sao còn có thể nhẫn nhịn không ra tay được?

- Cảnh cáo ngươi tránh xa Hi Nguyệt xa một chút, đừng để cuối cùng chết rồi còn không biết mình chết như thế nào.

Lư Mang nhịn không được lại uy hiếp Diệp Mặc một câu.

Rõ ràng là Lư Mang cố ý đến cảnh cáo Diệp Mặc một chút, Diệp Mặc nào thèm để ý tới Lư Mang, hắn lập tức xoay người rời đi. Lư Mang hừ lạnh một tiếng. Tuy trong lòng cực độ khó chịu, lại không có cách nào làm khó dễ Diệp Mặc. Vừa lúc đó, lại có một gã Đại La Tiên tới, đồng thời truyền âm cho Lư Mang.

Diệp Mặc đã trông thấy tên Đại La Tiên tới kia. Đại La Tiên này truyền âm cho Lư Mang, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không bỏ qua, thần thức của hắn cẩn thận bắt tới.

Truyền âm kia đứt quãng, Diệp Mặc chỉ nghe được mấy từ ‘vật Ngũ hành, đấu giá, tiên vương' này, sau khi Lư Mang nhận được tin tức, lập tức đi, hình như còn rất là vội vàng.

Đối với Đại hội đấu giá Diệp Mặc căn bản là không thèm để ý, Đại hội đấu giá gần như mỗi ngày đều có, cho dù là trên Tiên thuyền, cũng thường xuyên có đấu giá qui mô lớn. Cái hắn để ý là ba chữ ‘vật ngũ hành’ kia, ‘ngũ hành’ khiến cho Diệp Mặc lập tức liền nhớ tới ụ đá của hắn, bây giờ hắn còn thiếu một ụ đá, ‘ngũ hành’ này không biết có phải là có liên quan tới ụ đá của hắn hay không.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc cũng không gấp gáp trở về, lập tức tàng hình đuổi theo Lư Mang. Trên tiên thuyền có rất nhiều cấm chế, đặc biệt là cấm chế ẩn dấu lại càng nhiều. Diệp Mặc chỉ đuổi theo chưa tới một nén nhang, Lư Mang liền biến mất khỏi thần thức của hắn không thấy đâu.

- Diệp Đại Ca?

Diệp Mặc còn đang suy nghĩ làm sao để hỏi về Đại hội đấu giá, một giọng nói có chút ngạc nhiên vang lên ngay cạnh Diệp Mặc.

Chung quanh, người đến người đi, Diệp Mặc lại không chú ý tới. Lúc này bị người ta kêu tên, Diệp Mặc mới nhận ra người tới, không ngờ là Nhâm Ngu Cẩn mà hắn quen biết, bên cạnh Nhâm Ngu Cẩn là Sở Di.

Nói thật lòng, Diệp Mặc đúng là không muốn nhìn thấy hai người kia. Nhưng không ngờ bọn họ cũng có tư cách đi Thanh Vi Thiên, Diệp Mặc đành phải chắp tay rất là khách khí chào hỏi:

- Thì ra là Ngu Cẩn sư muội và Sở huynh, thật sự là nhân sinh hà xứ bất tương phùng*, hai vị có lẽ cũng đi Thanh Vi Thiên.

*Nhân sinh hà xứ bất tương phùng: Có duyên ngàn dặm sẽ gặp lại, trong đời người nơi nào không gặp lại.

Sở Di vội vàng nói:

- Đúng vậy, lần trước rất cảm ơn Diệp huynh hỗ trợ.

Sau khi nhìn thấy người xuất hiện là Diệp Mặc, Sở Di trong lòng lại kinh hãi vô cùng. Diệp Mặc có thể xuất hiện ở nơi này, điều đó có nghĩa là lúc trước Hắc Vô Nhẫn trong tòa đại điện kia đánh nhau hẳn là dữ nhiều lành ít. Với y mà nói, Diệp Mặc bây giờ là Đại La Tiên sơ kỳ, y ngược lại cảm thấy được bình thường. Lần trước Diệp Mặc chính là Đại Chí Tiên viên mãn, trong khoảng thời gian này hắn độ kiếp thăng cấp Đại La Tiên sơ kỳ cũng không kì lạ.

Diệp Mặc không muốn nhắc tới sự việc lần trước, vội vàng nói:

- Chỉ là việc nhỏ mà thôi, hai người hẳn là ở khu vực Cấm Thượng Thiên, sao lại xuất hiện ở đây?

- Thật ra vì lần này chúng tôi đi Thanh Vi Thiên, tiên trang hao tốn tâm tư cực lớn. Chúng tôi cũng biết, muốn lấy được Bồng Việt Tiên Quả rất khó, nhưng đi thể nghiệm việc đời một chút cũng tốt. Phía trước chính là phường thị, lần này chúng tôi mang một ít tiên khí đến, muốn bán đi.

Nhậm Ngu Cẩn vội vàng nói.

Diệp Mặc lập tức hiểu ra, thì ra đã đi tới phường thị rồi, tiên khí mà Nhâm Ngu Cẩn và Sở Di lấy ra nhất định là lấy được trong cấm địa Tiên Phần Lĩnh.

Diệp Mặc đang không tìm thấy tin tức của Đại hội đấu giá, sau khi biết phía trước chính là phường thị, lập tức liền nói:

- Đúng lúc, tôi cũng muốn đến phường thị.

Mặc dù là một phường thị của tiên thuyền, nhưng mức độ náo nhiệt so với phường thị của một số tiên thành thì không kém chút nào. Trong này đại đa số là Đại La Tiên, cũng có một số ít Đại Chí Tiên.

Diệp Mặc bảo Sở Di và Nhâm Ngu Cẩn đi trước bày quầy bán hàng, không cần để ý đến hắn. Hắn muốn nghe ngóng Đại hội đấu giá, không muốn để cho người khác biết.

...

- Diệp Mặc sao vẫn chưa về?

Cửu Nhứ Nhạn có chút sốt ruột, Hướng Trường Ung tính khí táo bạo, người ở mấy khu vực này cũng biết.

Nếu như Diệp Mặc chọc giận Hướng Trường Ung, tuy Hướng Trường Ung không dám giết Diệp Mặc, nhưng khiến cho Diệp Mặc trọng thương, thậm chí tu vi mất hết thì vẫn có thể làm được.

Theo lý, Diệp Mặc chỉ là đi đưa một phong chiến thư mà thôi, căn bản là không cần thời gian lâu như vậy. Không chỉ mình Cửu Nhứ Nhạn có chút sốt ruột, mà đám Quý Thư cũng có chút lo lắng rồi. Kế Khôn ban đầu không lo lắng chút nào, trông thấy tất cả mọi người có chút lo lắng, cũng bắt đầu lo lắng. Cô tin tưởng vào tu vi của Diệp Mặc, nhưng bên kia người ta nhiều người, lỡ như giở trò bao vây tấn công, thì tính sao?

Nghĩ tới đây Kế Khôn cũng không ngồi yên được nữa, lập tức đứng lên nói:

- Tôi đi xem thử.

- Hi Nguyệt sư tỷ, để tôi đi cho.

Quý Thư cũng đứng lên, y và Diệp Mặc quan hệ không tệ, Diệp Mặc bây giờ vẫn chưa về, cũng sợ Hướng Trường Ung ra tay với Diệp Mặc.

Vừa lúc đó, cấm chế ở cửa gian phòng bỗng dao động, có người tới.

Tề Bắc Thương đã có chút say, nhưng gian phòng kia là của y, cấm chế khẽ động, y lập tức sẽ biết, lập tức mở cấm chế ra nói:

- Diệp huynh chắc đã trở về...

Nhưng sau khi Tề Bắc Thương mở cấm chế ra thì ngây ngẩn cả người, đứng ở cửa phòng lại không phải là Diệp Mặc, mà là Hướng Trường Ung – kẻ muốn khiêu chiến y. Hướng Trường Ung đã tới, căn bản là không có bóng dáng của Diệp Mặc.

Tề Bắc Thương lập tức liền nghĩ đến chuyện Diệp Mặc rất có thể đã bị đánh cho bị thương nặng, lập tức nổi giận đùng đùng, những người còn lại trong phòng trong nháy mắt cũng đều hiểu ra là chuyện gì.

Chỉ có Diệp Mặc trọng thương, Hướng Trường Ung mới có thể đến diễu võ dương oai. Bạn của Diệp Mặc cũng là mấy người Quý Thư, Tề Bắc Thương, Cửu Nhứ Nhạn và Ân Hồn, người khác cho dù là đoán được chuyện gì, cũng không có ai đứng lên nói.

- Em trai của tôi, Diệp Mặc ở nơi nào?

Kế Khôn vành mắt đỏ bừng, lập tức nhìn Hướng Trường Ung tức giận quát hỏi. Diệp Mặc đi đưa chiến thư, cô không hề ngăn cản, bởi vì cô tin tưởng bản lĩnh của Diệp Mặc, Hướng Trường Ung không phải là đối thủ của Diệp Mặc. Nếu như cô phán đoán sai lầm, Diệp Mặc xảy ra chuyện gì, thì cô hối hận cũng không kịp rồi.

Hướng Trường Ung trông thấy Kế Khôn lửa giận ngút trời quát hỏi gã, thậm chí ý muốn giết người trên người đều không cách nào khống chế lại, cũng ngây ngẩn cả người. Gã mới vừa tới đây, cũng không có làm gì Kế Khôn. Nhưng rất nhanh gã liền hiểu là chuyện gì xảy ra, Kế Khôn nói em trai của cô - Diệp Mặc, hiển nhiên cho là mình đã làm gì Diệp Mặc rồi.

Kế Khôn là chị của Diệp Mặc, Hướng Trường Ung trong lòng sớm đã rụt rè, vội vàng chủ động chắp tay nói:

- Vị sư tỷ này, Diệp huynh đến chỗ tôi ngồi một lát rồi sau đó rời đi, tôi cũng không biết hắn đi đâu. Tôi nghĩ, không bao lâu, hắn hẳn là sắp trở lại đấy.

Những người trong phòng đều ngơ ngẩn, từ khi nào mà Hướng Trường Ung dễ nói chuyện như vậy? Đây là những lời Hướng Trường Ung tính tình thô bạo nói sao?

Nhưng khiến cho mọi người càng khiếp sợ hơn chính là, Hướng Trường Ung sau khi nói xong, lại quay người chắp tay nói với Tề Bắc Thương:

- Tề huynh, lúc trước Hướng mỗ nghe người ta xúi giục, khiêu chiến huynh. Cũng may Hướng mỗ đã biết ngọn nguồn mọi chuyện, lần này là cố ý đến xin lỗi huynh, hơn nữa muốn rút lại khiêu chiến thư, kính xin Tề huynh tha thứ.

Trong lúc nhất thời cả phòng yên tĩnh vô cùng, Hướng Trường Ung lại chủ động đến tìm Tề Bắc Thương xin lỗi? Hơn nữa còn chủ động rút lại khiêu chiến thư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.