Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc thấy như vậy thì liền đứng ra nói:

- Mọi người hãy dựa theo thứ tự trước sau mà tiến vào Phong Vị Tháp. Ai đứng ở gần nhất thì tiến vào trước đi.

Những Tiên Vương đứng ở gần Phong Vị Tháp nghe thấy thế thì liền vội vã hướng Diệp Mặc chắp tay một cái, sau đó lập tức tăng tốc độ tiến vào trong Phong Vị Tháp. Đã có một người đi vào, thì những Tiên Vương phía sau liền nhao nhao đi vào theo. Diệp Mặc cùng Lô Phượng vốn đứng ở hàng giữa, cho nên cũng đi vào sau một chút.

Về phần đi vào sớm hay muộn có thể chiếm được gian phòng hay không, thì Diệp Mặc căn bản là không để vào mắt. Hắn tin tưởng rằng với Tiên nguyên cùng thần thức của hắn, việc tìm một căn phòng tốt bên trong Phong Vị Tháp này không phải là vấn đề gì cả.

Chỉ có bộ phận cực nhỏ Tiên Vương biết rõ là dù đi vào sớm thì cũng vô dụng, vì Phong Vị Tháp phải chờ tới lúc đủ người mới có thể mở ra cầu thang lên tầng hai. Nếu là những gian phòng của tầng một thì đúng là càng đi vào sớm càng tốt, nhưng có mấy ai lại muốn tiến vào gian phòng của tầng một chứ?

Sau khi Diệp Mặc cùng Lô Phượng tiến vào cánh cổng mầu vàng kim, thì lập tức cũng cảm giác được một hồi choáng váng. Cái này dường như là một cái cửa truyền tống, nhưng mà cũng không giống lắm. Vì loại choáng vàng này cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, chờ tới khi Diệp Mặc và Lô Phượng thanh tỉnh lại thì phát hiện mình đã đứng ở trong một cái đại sảnh vô cùng rộng lớn rồi.

Cái đại sảnh này không có đỉnh, không có tường, xung quanh đã có chín cảnh cửa được mở rộng sẵn sàng. Bên trong cánh cửa là thứ gì thì cũng không ai nhìn thấy rõ.

Trông thấy trong đại sảnh lúc này đã có ít nhất hơn ngàn người, thì Diệp Mặc mới hiểu rõ vì sao Lô Phượng lại nói khi đi phong Vương tại 'Bia Tiên Vương' thì những Vị Tiên cấp thấp cạnh tranh nhau rất kịch liệt rồi.

Khiến cho Diệp Mặc mừng nhất chính là hắn rất nhanh đã nhìn thấy mấy người quen. Một người chính là Hồng Lăng, còn có một người là Nhâm Vũ. Mấy người Quý Thư cùng Sở Dĩ thì không nhìn thấy. Xem ra bọn họ còn chưa tấn cấp lên Tiên Vương.

Diệp Mặc không muốn dùng cái thân phận này để tới gặp họ, cho nên chỉ truyền âm cho Lô Phượng nói rằng hai người kia là bằng hữu của sư đệ hắn. Tương lai hai người này nếu như đi tới Mặc Nguyệt Tiên tông, mà bản thân còn chưa trở lại tông môn thì Lô Phượng có thể làm chủ cho hai người lựa chọn cho riêng mình một trong những ngọn núi phụ.

Lô Phượng mở thương lâu lập nghiệp đã vô số năm, cho nên sau khi nghe được Diệp Mặc nói thì ngay cả hỏi cũng không hỏi, mà liền trực tiếp đáp ứng.

Còn có mấy người quen khác, nhưng bất quá đều là cùng Diệp Mặc có chút thù oán. Bao gồm Tiểu Tiên Vương Lư Mang, đệ nhất cao thủ của Diệu Thành Thiên Đế Văn Thành, Hướng Trường Ung của Đông Hải Đế tông. Còn có mấy người Diệp Mặc cũng quen mắt nhưng lại không nhớ tên.

Diệp Mặc quét qua một lượt vẫn không thấy Nghiêm Cửu Thiên. Nếu nói rằng Nghiêm Cửu Thiên chưa tấn cấp lên Tiên Vương, thì Diệp Mặc tuyệt đối không tin. Nhưng nghĩ tới Nghiêm Cửu Thiên hẳn là không cần phải đến Phong Vị Tháp một lần nữa rồi. Điều khiến cho Diệp Mặc có chút buồn bực chính là hắn lại không hề thấy Lục Chính Quần.

Lúc này ở bên ngoài phong Vương Tiên thành, một đạo độn quang mầu xám đã nhanh chóng hạ xuống. Sau khi độn quang tiêu tán, thì ở cửa thành đã xuất hiện một tên trung niên râu ngắn, đây chính là Lục Chính Quần vừa chạy về từ Nguyễn Nhạc Thiên.

Lục Chính Quần vừa về tới Việt Hành Thiên, đã biết được rằng người san bằng phủ Thiên Chủ của y họ Lạc. Đồng thời cũng biết tên họ Lạc này vừa thành lập nên một cái tông môn, chính là Mặc Nguyệt Tiên tông.

Bởi vì Lục Chính Quần đã biết rằng Diệp Mặc rất có thể là nhận được truyền thừa của Chân Thánh Đế, trong tay thậm chí có thể có trận bàn thời gian. Cộng thêm việc sau khi Diệp Mặc thành lập tông môn, thì lại đặc biệt coi trọng tu sĩ phi thăng từ Đại lục Lạc Nguyệt. Cho nên y sao có thể không đoán được rằng cái tên họ Lạc này rất có khả năng chính là người y muốn tìm chứ?

Nếu như y đoán không sai, thì một tu sĩ vừa mới phi thăng lên Tiên Giới mới chục năm đã có thể thăng cấp Tiên Vương. Vậy thì một khi để hắn tiếp tục trưởng thành, thì sẽ đến mức nào nữa? Cho nên khi Lục Chính Quần lấy được tin tức Diệp Mặc đã đến phong Vương ở 'Bia Tiên Vương', thì liền nhanh chóng chạy tới phong Vương Tiên thành, thậm chí ngay cả ý định tiêu diệt Mặc Nguyệt Tiên tông cũng không kịp thực hiện.

Sau khi Lục Chính Quần đến quảng trường 'Bia Tiên Vương' thì liền trông thấy vài tên Tiên Vương cuối cùng đang tiến vào trong Phong Vị Tháp. Y căn bản là không hề suy nghĩ chút gì liền vọt vào trong Phong Vị Tháp. Cũng may mắn là y cũng chưa hề phong Vương, cũng là Tiên Vương sơ kỳ, cho nên cũng không có chút trở ngại gì khi tiến vào Phong Vị Tháp cả.

...

Tầng một Phong Vị Tháp lúc này đã tụ tập hơn 1200 tên Tiên Vương rồi. Lúc này thì trên cơ bản tất cả những Tiên Vương cần phong Vương của Ba đại Thiên Vực đều đã đến. Mọi người hiện vẫn ở đại sảnh của tầng một cũng chỉ là vì đang chờ Phong Vị Tháp mở ra thông đạo đi lên tầng tiếp theo mà thôi.

Đám người Thiền Di vừa tiến đến, thì lập tức đã tìm được rất nhiều người quen biết ở Thượng Thiên Vực, hơn nữa còn tiến đến nói chuyện với nhau. Rất nhanh đã có mấy tên Tiên Vương đem ánh mắt bất thiện nhìn về phía Diệp Mặc. Mặc dù đã biết đây là vì việc mình đã giáo huấn Tiên Vương của Thượng Thiên Vực, nhưng Diệp Mặc căn bản là không hề sợ hãi gì cả.

Ngược lại thì rất nhiều tên Tiên Vương còn lại của Hạ Thiên Vực khi trông thấy những ánh mắt bất thiện của nhiều người đang nhìn về phía Diệp Mặc, thì liền theo bản năng mà kéo dãn khoảng cách ra với Diệp Mặc.

Tuy trong Phong Vị Tháp này không thể giết người, nhưng lại có việc khiến cho kẻ khác phải lo lắng hơn cả việc bị giết. Đó là một khi có người khó chịu, sẽ mượn cơ hội giáo huấn anh, trực tiếp bức anh vào trong gian phòng cấp thấp của Phong Vị Tháp. Ở trong Phong Vị Tháp này, thì một khi đã tiến vào một gian phòng nào đó rồi thì sẽ không thể nào ra ngoài được. Trừ khi thời gian ở trong Phong Vị Tháp kết thúc.

Diệp Mặc thấy hai người bên kia muốn đi về phía mình, lại bị Thiền Di ngăn cản lại. Thiền Di biết rõ nếu là đơn đả độc đấu thì căn bản không có ai là đối thủ của Diệp Mặc cả. Nhưng hai tên kia thì lại lộ ra vẻ khinh thường, hiển nhiên là cho rằng đám người Thiền Di quá yếu. Tất cả mọi người đều là vừa mới tấn cấp Tiên Vương, mà sau khi tấn cấp Tiên Vương lại cảm thấy Tiên nguyên cùng tu vi của mình đều điên cuồng tăng lên gấp mấy lần, cho nên không có ai cho rằng mình không bằng người cả.

Hiện tại Thiền Di cản bọn họ lại, hiển nhiên là khiến cho bọn họ khinh thường. Thậm chí còn có suy nghĩ rằng kẻ tấn cấp Tiên Vương ở Hạ Thiên Vực thì chẳng ra gì cả.

Diệp Mặc thấy rõ động tác của hai tên kia, nhưng lại không thèm để ý. Nếu như hai tên này dám đi lên, thì hắn sẽ không chút do dự nào mà đem hai tên này vào trong các gian phòng của tầng một. Mặc dù số lượng Tiên Vương ở đây so ra còn nhiều hơn số phòng trong Phong Vị Tháp này, nhưng người nguyện ý vào trong gian phòng của tầng một Phong Vị Tháp thì không có một ai cả.

Vấn đề thứ nhất của chuyện này chính là mặt mũi, thứ hai là cho dù Tiên Vương kém cỏi nhất cũng không cho rằng mình chỉ có thể ở lại trong gian phòng của tầng một. Nhưng một khi vượt lên các tầng Phong Vị Tháp thất bại, thì đại bộ phận đều sẽ bị truyền tống trực tiếp tới đại sảnh tầng một. Lúc đó thì có khi sẽ không còn cơ hội tiến vào trong gian phòng tầng một này rồi.

Nhưng khiến cho Diệp Mặc kỳ quái chính là Đế Văn Thành cùng Thiền Di đều đến từ Diệu Thành Thiên, nhưng trong những kẻ muốn tới gây sự với hắn thì lại không hề có Đế Văn Thành.

Một bóng người cuối cùng tiến vào trong Phong Vị Tháp liền hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người. Vốn tất cả mọi người đã nghĩ rằng không còn có ai tiến vào trong Phong Vị Tháp nữa, thì lại không ngờ là trước khi cánh cửa mầu vàng kim kia đóng lại, lại có thêm một người nữa tiến vào.

Sau khi người này vừa tiến vào, thì cánh cửa tầng một của Phong Vị Tháp lập tức đóng lại.

Vừa mới tiến vào đúng là Lục Chính Quần. Y liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Mặc, hoàn toàn giống với hình ảnh mà y nhìn thấy khi vừa trở lại Việt Hành Thiên. Giờ phút này y lập tức giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, cũng không hề tiến lên nói gì cùng Diệp Mặc cả.

Lục Chính Quần có hình ảnh của Diệp Mặc, thì Diệp Mặc đương nhiên cũng có hình ảnh của Lục Chính Quần. Chính hắn còn đang thắc mắc vì sao người này không tới để phong Vương, nhưng hiện giờ y đã tới rồi, thật đúng là rất kịp thời.

- Lục Chính Quần.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng. Hắn đã quyết tâm đem Lục Chính Quần đặt lại ở tầng một này. Lục Chính Quần thì không muốn để cho người khác biết y có xung đột với Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc thì lại không thèm để ý tới điều đó.

Lục Chính Quần nhíu mày một cái. Sau khi y thấy Diệp Mặc, thì cũng đã coi Diệp Mặc như kẻ đã chết rồi. Vốn y chuẩn bị đem Diệp Mặc bức vào một trong chín gian phòng ngay kia, vì cho dù y không hề đặt Diệp Mặc ở trong mắt, nhưng cũng không muốn để cho Diệp Mặc có thể tăng thêm thực lực của mình ở trong Phong Vị Tháp. Nhưng khiến y không ngờ chính là Diệp Mặc lại trực tiếp đi tới, căn bản không thèm để ý tới ân oán giữa cả hai. Chẳng lẽ hắn không sợ người khác biết về 'Hỗn độn thụ' sao?

- Trên người hắn không có khí tức của Sinh mệnh thụ...

Lúc này Lục Chính Quần liền nhận được truyền âm của Nguyên Thần trong thế giới Chân linh, thì lại chợt nghe Diệp Mặc nói:

- Lục Chính Quần, ngươi dẫu sao cũng là Thiên Chủ của một Thiên Vực, vậy mà lại động thủ với vài tu sĩ vừa mới phi thăng. Nếu ngươi đã dám động thủ với tu sĩ của Đại lục Lạc Nguyệt, vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí. Hiện tại bổn Vương đã san bằng phủ Thiên Chủ của ngươi rồi, lúc đó vốn muốn giết cả ngươi, nhưng không nghĩ tới ngươi lại không có mặt ở đó. Hôm nay vừa vặn lại đụng phải ta, thì coi như là ngươi không may đi.

Sau khi Diệp Mặc vừa nói ra, thì tất cả mọi người đều biết rằng ở phía này có người xung đột với nhau. Tất cả lập tức đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc.

Lục Chính Quần nghe được lời Diệp Mặc nói, lập tức đã hiểu ra. Hóa ra là tên này đang lấy cớ để tiêu diệt y đây mà. Như vậy thì cũng tốt, hiện giờ chính mình cũng có cái cớ để quang minh chính đại mà tiêu diệt hắn rồi. Ở trong Phong Vị Tháp này không thể giết người, nhưng đã có được cái cớ tốt, thì ra ngoài là có thể động thủ.

Hai tên Tiên Vương lúc trước muốn tìm Diệp Mặc gây sự đã ngừng lại bước chân. Bon họ cũng có phản ứng không khác gì những người còn lại, đều khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.

Không ngờ một Tiên Vương sơ kỳ như Diệp Mặc lại cuồng vọng như vậy, tùy tiện ra tay liền tiêu diệt cả một cái phủ Thiên Chủ. Một cái phủ Thiên Chủ của một Thiên Vực có thể tùy tiện mà tiêu diệt được sao? Chẳng lẽ không sợ liên minh Thiên Chủ đem hắn hóa thành tro sao? Càng khiến cho tất cả mọi người không ngờ chính là tên này sau khi tiêu diệt một phủ Thiên Chủ rồi, vậy mà vẫn còn có thể xuất hiện được ở đây. Phải biết rằng cho dù là trong liên minh Thiên Chủ của Hạ Thiên Vực, thì chắc chắn cũng không chỉ có một vị Tiên Tôn thôi đâu.

Lệ Cáp hít vào một hơi lạnh. Y cuối cùng đã lĩnh giáo sự vô pháp vô thiên của Diệp Mặc rồi. Người ta còn dám san bằng cả một phủ Thiên Chủ của một Thiên Vực, sao có thể sợ một tên Tiên Vương của Thượng Thiên Vực như y được? Lúc trước nếu không phải mình lấy ra 'Thúc uẩn thanh hỏa', thì không chừng là đã bị người này giết rồi.

- Họ Lạc kia, ta căn bản là không có mặt ở Phong Cương Tiên thành, cho nên việc bắt tu sĩ phi thăng của Đại lục Lạc Nguyệt không có quan hệ gì với ta. Mà ngươi lại chặt đứt căn cơ của ta tại Việt Hành Thiên, san bằng phủ Thiên Chủ của ta. Sự cuồng vọng quá mức như vậy, thì Lục Chính Quần ta không giết ngươi thì uổng kiếp này.

Lục Chính Quần lập tức làm giống như Diệp Mặc, thể hiện ra động cơ mà mình phải tất sát đối phương.

Tuy trong miệng y thì quát lớn Diệp Mặc với vẻ cực kỳ tức giận. Nhưng lúc này Lục Chính Quần là tỉnh táo hơn so với bất kỳ ai ở đây. Y không hề cảm nhận được khí tức của 'Hỗn độn thụ' trên người Diệp Mặc, mà Nguyên Thần của Khai Nỉ cũng không cảm nhận được khí tức đó. Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là Diệp Mặc đã luyện hóa được 'Hỗn độn thụ', và 'Hỗn độn thụ' đã sát nhập vào Nguyên Thần của hắn. Hai là hắn có cả Thế giới hỗn độn, do đó có thể ẩn dấu được khí tức của 'Hỗn độn thụ'.

Đương nhiên còn có khả năng khác nữa, đó là Diệp Mặc căn bản không phải là kẻ y muốn tìm. Nhưng Lục Chính Quần cho rằng loại khả năng này căn bản là không thể nào tồn tại được.

- Khai Nỉ tiền bối, liệu tên này có Thế giới hỗn độn hay không?

Lục Chính Quần lúc này bắt đầu trao đổi cùng với Nguyên Thần Khai Nỉ trong thế giới Chân linh.

- Rất khó để nhận biết được. Thế giới hỗn độn đâu phải là thứ có thể tùy tiện mà có được? Nhưng hắn lại có trận bàn thời gian, và hắn lại hiểu rõ về 'Sinh mệnh thụ' thì có khả năng là hắn đã lợi dụng trận bàn thời gian để 'Sinh mệnh thụ' sớm nhận hắn làm chủ.

Nguyên Thần của Khai Nỉ trầm giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.