Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc chưa bao giờ nghĩ tới hắn truy đuổi một người có thể đuổi tới năm năm, Khai Nỉ cũng chưa từng nghĩ tới y bị người ta đuổi tới vài năm, vẫn không buông tha.

Nếu như là người khác, Diệp Mặc sớm đã bỏ cuộc không lãng phí khoảng thời gian này rồi, nhưng Khai Nỉ này Diệp Mặc lại biết mình tuyệt đối không thể buông tha.

Khai Nỉ chẳng những biết lai lịch của mình, hơn nữa còn biết trên người mình có 'Hỗn Độn thụ'. Nếu như để người này đào tẩu, một khi chờ tu vi của y khôi phục, mình sẽ không còn đường đi. Với loại thủ đoạn ác độc của lão già này, tuyệt đối sẽ san bằng toàn bộ Mặc Nguyệt tông môn.

Năm năm này, Diệp Mặc đi theo Khai Nỉ không biết xuyên qua bao nhiêu cái khe nứt trong hư không. Cũng không biết đã bị cuốn vào trong bao nhiêu dòng chảy hỗn loạn trong hư không, nhưng Khai Nỉ lại vẫn cứ bình yên vô sự.

Diệp Mặc biết mình có Thế Giới Trang Vàng, đồng thời cũng biết trên người lão già này tuyệt đối có một thế giới cực kỳ rắn chắc, thậm chí là một Chân Linh Thế Giới.

Khai Nỉ cũng hết sức buồn bực, đuổi vài năm coi như xong đi, hiện tại y đã mấy lần xuyên qua khe nứt trong hư không lại vẫn không thể cắt đuôi Diệp Mặc.

Chân Linh Thế Giới của Lục Chính Quần vốn chính là của y, Khai Nỉ lợi dụng thời gian trên đường trốn chạy đã một lần nữa luyện hóa lại. Mặc dù Chân Linh Thế Giới này đã không còn hoàn chỉnh nữa, thậm chí có chút tổn hại, nhưng dù sao vẫn là một thế giới.

Một thế giới bị tổn hại cũng là thuộc về y, cũng không ảnh hưởng đến việc y khống chế thế giới, cho nên khi Chân Linh Thế Giới xuyên qua khe nứt hư không, Khai Nỉ lại có thể rõ ràng cảm nhận được Diệp Mặc cũng có thể khống chế thế giới của hắn.

Khai Nỉ đã sớm xác nhận trên người Diệp Mặc chẳng những có 'Hỗn Độn thụ' còn có Thế Giới Hỗn Độn, những vật này bất kể cái nào xuất hiện cũng có thể làm toàn bộ Tiên Giới kinh hoàng, vô số người đều sẽ điên cuồng. Cho dù là Thánh đế, cũng không thể không điên cuồng. Bây giờ bản thân y cũng rất điên cuồng, nhưng đáng tiếc là y đánh không lại Diệp Mặc. Bằng không y đã sớm ra tay đoạt lấy.

Lúc này Khai Nỉ thầm nghĩ cắt đuôi Diệp Mặc, sau đó dành thời gian khôi phục thực lực của chính mình, đợi thực lực của y mạnh mẽ rồi, trước tiên y sẽ đi Mặc Nguyệt tiên tông, tiêu diệt Mặc Nguyệt tiên tông đồng thời bức Diệp Mặc ra.

Nhưng bây giờ y lại cảm giác nếu như lại để Diệp Mặc truy đuổi thêm một năm nữa, mình sẽ rơi vào trong tay đối phương. Chính vì vậy, Khai Nỉ mới càng ngày càng kinh hoảng.

Khai Nỉ biết trên người Diệp Mặc có Thế Giới Hỗn Độn. Diệp Mặc trong lòng đương nhiên cũng hiểu rõ Thế Giới Hỗn Độn của hắn đã bại lộ, vì đuổi theo Khai Nỉ hắn không để lộ ra căn bản là không có khả năng.

Đối với Diệp Mặc mà nói, dù sao Hỗn Độn thụ đối phương cũng đã biết rồi, lộ ra thêm một Thế Giới Hỗn Độn cũng vậy thôi. Tóm lại hắn đã hạ quyết tâm, dù là đuổi giết mấy trăm năm, hắn cũng phải tiêu diệt kẻ này mới có thể cam lòng.

Trải qua thời gian năm năm truy đuổi này, Diệp Mặc sớm đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn không mong có công, chỉ mong theo kịp Khai Nỉ này là được rồi. Hiện tại khoảng cách giữa hắn và đối phương đã càng ngày càng gần, Diệp Mặc tin tưởng chỉ cần thêm một đến hai năm nữa, hắn có thể giết chết Khai Nỉ.

Hai người trong hư không một đuổi một chạy đã hơn năm năm, đối với dòng chảy vẫn thạch trong hư không, khe nứt trong hư không, vòng xoáy Hư không... các loại đã sớm tạo thành một loại quán tính. Đôi khi thậm chí chưa gặp phải, hai người đều sẽ tự giác tránh ra. Phương vị tọa độ trên Thời Không Thoa của Diệp Mặc đã sớm biến mất không thấy gì nữa, nhưng vì giết Khai Nỉ, Diệp Mặc vẫn không có ý định trở về.

Thời gian mấy năm này Khai Nỉ không ngừng dung hợp nhục thể của mình, Diệp Mặc lại cũng không có dừng lại. Tuy trong thời gian năm năm Diệp Mặc không có tu luyện, nhưng thần thức của hắn bởi vì không ngừng tìm kiếm Khai Nỉ, không ngừng rèn luyện trong hư không, nên sớm đã có thể so sánh với Tiên Tôn trung kỳ. Thời gian mấy năm này, hắn ở bên trên Thời Không Thoa đã hoàn toàn củng cố tu vi của mình, đối với mấy loại thần thông đã càng hiểu thêm khắc sâu.

Hơn nữa thần thức của Diệp Mặc không đơn thuần là ngang bằng Tiên Tôn trung kỳ, hắn không ngừng muốn tìm kiếm tung tích Khai Nỉ, thần thức vực lúc nào cũng luôn tra xét hành tung của Khai Nỉ này. Thần thức của hắn thậm chí đã hình thành thực thể, không phải Tiên Tôn trung kỳ bình thường có thể so sánh được.

Hôm nay Diệp Mặc đang tiếp tục rèn luyện thần thức của mình, lại cảm nhận được trong Thế Giới Trang Vàng có hàng loạt chấn động truyền đến, Diệp Mặc lập tức biết là Vô Ảnh đã tỉnh lại.

Quả nhiên sau khi qua sự đồng ý của Diệp Mặc, Vô Ảnh xuất hiện ở bên trên Thời Không Thoa, đồng thời Tiểu Băng Sâm cũng đi ra.

- Ngươi đã đến Thiên thao hậu kỳ?

Diệp Mặc nhìn Vô Ảnh hỏi.

- Lão đại, cái đó còn phải nói, cho tới bây giờ em đều không lãng phí tài nguyên nha.

Vô Ảnh dương dương đắc ý nói.

- Một viên Yêu Đan Tiên Yêu Thú cấp chín, dù ta cho chó ăn cũng sẽ trở thành Đại La Tiên, ngươi lại còn nói là chưa bao giờ lãng phí tài nguyên.

Diệp Mặc im lặng nói, Vô Ảnh này quả thực quá không biết xấu hổ.

Vô Ảnh lại không cảm thấy gì cả, vẫn nói:

- Lão đại, em không phải là chó mà, em là...

Tiểu Băng Sâm ở một bên lập tức nói:

- Đại ca, em biết anh không phải là chó, lúc trước đã nói qua rồi.

Không đợi Vô Ảnh dương dương đắc ý nói ra, Tiểu Băng Sâm liền bổ sung một câu,

- Anh là một con sâu có đúng hay không? Có phải là một con sâu lớn chừng hạt đậu, không nghĩ tới một con sâu như anh cũng có thể biến thành lớn như vậy.

Vô Ảnh nghe thấy câu nói đầu tiên của Tiểu Băng Sâm, trong lòng còn có chút vui vẻ, nhưng lúc nghe thấy Tiểu Băng Sâm nói đến phần sau, sắc mặt lập tức liền suy sụp. Trước mặt lão đại, nó cũng không dám giáo huấn Tiểu Băng Sâm, hơn nữa bây giờ bên trong

Thế Giới Trang Vàng có một mảnh cấm địa mà nó không thể đi vào, đó chính là phạm vi nhất định chung quanh Cây Hỗn Độn.

Cho dù là bên trong Thế Giới Trang Vàng, Tiểu Băng Sâm chỉ cần tiến vào cấm địa, thì nó không thể nào giáo huấn được.

Lúc này nó chỉ có thể ủ rũ cụp đầu xuống nói:

- Đó là bởi vì ta nuốt chửng Đế Đạo Tinh, mới biến dị thăng cấp đến Thiên thao đấy.

- Hở, em còn tưởng rằng anh chỉ ăn một viên Tiên Yêu Đan cấp chín chứ, thì ra còn có Đế Đạo Tinh nha, hai thứ này đều xem như đồ vật cấp Đế đó nha. Không ngờ anh lại có thể ăn được, anh thật lợi hại.

Tiểu Băng Sâm giơ ngón tay cái lên nói.

Trí thông minh của Vô Ảnh căn bản là không thể kém hơn so với Tiểu Băng Sâm, nó há có thể không nghe ra là Tiểu Băng Sâm đang mỉa mai nó. Nói cách khác hai thứ đó đều là thứ có thể khiến người ta thăng cấp Tiên đế, vậy mà nó chỉ có thể thăng cấp từ Linh Thao đến Thiên Thao hậu kỳ, đúng là quá cùi bắp mà.

Tiểu Băng Sâm này bây giờ càng ngày càng không nghe lời, lúc trước khi vừa mới vào Thế Giới Trang Vàng, theo sau mình trái một câu đại ca, phải một câu đại ca, bây giờ động một chút lại mỉa mai một câu, có cấm địa riêng của mình bên trong Thế Giới Trang Vàng, vì sao lại không có cấm địa cho nó?

Vô Ảnh nghĩ tới đây, trong lòng đang nghĩ làm thế nào mới có thể cho nó cũng có một mảnh cấm địa. Nhưng vừa nghĩ tới mình liên tiếp nuốt Đế Đạo Tinh và Yêu Đan Tiên Yêu Thú cấp chín, bây giờ còn chưa có lập được công lao gì, lại muốn lão đại cho nó một mảnh cấm địa không cho Tiểu Băng Sâm đi vào, đoán chừng có chút phức tạp.

Nếu lại có một tiểu Thiên vực nữa thì tốt rồi, bên trong Tiểu Thiên Vực mình có thể thể hiện tác dụng lớn rồi.

- Ồh, lão đại, chúng ta lại lăn lộn trong hư không nữa àh.

Lúc Vô Ảnh nghĩ đến những chuyện này, mới phát hiện lúc này bọn họ đều đang ở trong hư không, hơn nữa tốc độ của Thời Không Thoa còn rất nhanh.

Tiểu Băng Sâm khinh thường nói:

- Đã ở trong hư không bay được năm sáu năm rồi, tin tức của anh thật đúng là kịp thời.

Vô Ảnh nghe đến đó, lập tức giương cánh nói:

- Lão đại, em đối với Thời Không Thoa quen thuộc nhất, để em điều khiển Thời Không Thoa là được rồi, chỉ cần nói cho em điểm đến ở chỗ nào là được. Ồh, bên trên Thời Không Thoa này tại sao không có bàn tọa độ hư không nữa hả?

Tiểu Băng Sâm khinh thường nói:

- Nếu anh có thể điều khiển, thì em sớm giúp điều khiển một tay rồi. Điều khiển Thời Không Thoa, em lợi hại hơn anh. Lão đại đang đuổi theo một gã ngốc, tên kia cũng không biết cái gì khác, chỉ biết chạy trốn thôi. Chúng ta đã truy đuổi mất năm năm, đến bây giờ còn chưa đuổi kịp.

Vô Ảnh nghe Tiểu Băng Sâm nói vậy, thần thức lập tức kéo dài ra ngoài, sau một khắc thần thức của nó đã nhìn thấy Khai Nỉ đang điên cuồng chạy trốn ở phía trước.

- Lão đại, em có thể đuổi theo tên này trong khoảng thời gian ngắn.

Vô Ảnh sau khi trông thấy trường mâu màu đỏ như máu dưới chân Khai Nỉ, lập tức lớn tiếng nói.

Diệp Mặc nghe đến đó trong lòng lại khẽ động, Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm không giống nhau, Tiểu Băng Sâm tốc độ mặc dù nhanh, nhưng lại không có sức chiến đấu gì. Dùng Tiểu Băng Sâm để chặn đường Khai Nỉ, hoàn toàn là chuyện bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về.

Nhưng Vô Ảnh không giống vậy, Vô Ảnh bây giờ đã thăng cấp đến Thiên thao hậu kỳ, khẳng định là không sợ Tiên vương sơ kỳ, cho dù không phải là đối thủ của Khai Nỉ, nó cũng có thể ngăn Khai Nỉ lại.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức đứng lên nói:

- Tiểu Băng Sâm, ngươi tới khống chế Thời Không Thoa. Vô Ảnh ngươi lập tức đuổi theo người kia, tên kia rất có thể là Nguyên Thần của một Thánh đế, một khi ngươi đuổi kịp, thì cho ngươi ăn.

- Ha ha, lão đại xem em đây.

Vô Ảnh nghe thấy Nguyên Thần của Thánh đế, đã sớm quên hết thảy.

Nhưng khi nó muốn xông ra khỏi Thời Không Thoa, chợt nhớ tới cái gì đó, làm bộ đáng thương quay đầu lại nói:

- Lão đại, anh để cho em đuổi theo một Thánh đế, không phải là để cho em làm điểm tâm của người khác sao?

- Ngu ngốc.

Diệp Mặc vỗ đầu Vô Ảnh nói:

- Tên này nếu như vẫn còn thực lực của Thánh đế, y sẽ đào tẩu sao? Tên này là đoạt xá đấy, tối đa chỉ là một Tiên vương mà thôi.

Câu nói sau của Diệp Mặc vừa dứt, Vô Ảnh đã mang theo một sợi kim tuyến xông ra ngoài. Vô Ảnh ở bên trên Thời Không Thoa lao ra, tốc độ bộc phát ra trong thời gian ngắn vậy mà so với Thời Không Thoa còn nhanh hơn một phần.

Nhưng Diệp Mặc biết tốc độ này của Vô Ảnh cũng chỉ là chim sẻ đi ị thôi, miễn cưỡng chỉ có một chút như vậy. Cho nên cùng lúc khi Vô Ảnh lao ra, hắn liền phóng Hắc Thạch cân ra, bất kể như thế nào cũng phải bắt cho được cơ hội lần này.

Khai Nỉ giống như Diệp Mặc, y vừa chạy trốn, cũng vừa khôi phục tu vi của mình. Chỉ có điều là bởi vì Diệp Mặc đuổi quá sát sao, tốc độ khôi phục tu vi của y thật sự là quá chậm, ngoại trừ tốc độ thân thể dung hợp nhanh một chút ra, về tu vi gần như không có hiệu quả lớn lắm.

Thời điểm khi y nhìn thấy bóng dáng màu vàng của Vô Ảnh giống như ánh chớp lao đến, lập tức cũng cảm thấy không đúng, sau một khắc Vô Ảnh há miệng lớn ra đã hướng về phía y cắn xuống.

Khai Nỉ trong lòng kinh hãi, trường mâu đỏ như máu trong nháy mắt phóng ra, mấy dòng sông máu đánh về phía Vô Ảnh. Mà Vô Ảnh lại không sợ hãi chút nào há miệng rộng ra, lại muốn nuốt sông máu này vào.

- Đây rốt cuộc là thứ gì?

Khai Nỉ khiếp sợ nhìn Vô Ảnh nuốt chửng sông máu, trong lòng kinh hãi không gì bằng. Y thăng cấp Thánh đế trải qua vô vàn năm tháng, nhưng chưa từng thấy qua Tiên Yêu thú nào giống như Vô Ảnh, chẳng lẽ đây là thần thú sót lại từ thời viễn cổ hay sao?

Uỳnh...

Vô Ảnh đã nuốt chửng vài dòng sông máu, nhưng trường mâu màu đỏ như máu mang theo sông máu tuôn ra không ngừng, Vô Ảnh bị sông máu rơi xuống đánh trúng, lập tức kêu thảm một tiếng bay ra.

Diệp Mặc trông thấy Khai Nỉ lần này đã biết rõ, trải qua thời gian mấy năm, tu vi tên này so với lúc trước lại tăng lên một bước dài.

Lúc này Diệp Mặc nào sẽ còn có nửa phần do dự, lao ra khỏi Thời Không Thoa, Tử Đao trong tay liền bổ ra một đao, đồng thời Hắc Thạch cân cũng đánh xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.