Chương trước
Chương sau
- Không sai, lúc trước chính là tôi cho anh Giác Hồn Tảo, sau đó Giác Hồn Tảo của anh hình như cũng bị Hồng Tiên thương hội lấy đi rồi, không sao, tôi vẫn còn, đợi lúc nữa tôi sẽ cho anh thêm hai miếng.

Diệp Mặc như không có chuyện gì nói xong, vung vẩy một viên đan dược trong tay nói:

- Đây là đan dược trị thương, anh ăn nó trước đi.

- Anh Diệp…

Viêm Hồng Trung bắt lấy viên đan dược mà Diệp Mặc đưa cho anh ta, ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc thế này chẳng phải là muốn chết sao?

- Anh có Giác Hồn Tảo?

Người đàn bà Tiên tôn đỉnh phong kia ngạc nhiên chằm chằm nhìn Diệp Mặc, sự vui sướng trong mắt khó có thể che giấu di được. Tiên nhân tu luyện đến một trình độ nhất định, Tiên nguyên cũng đã củng cố lại, sở dĩ khó có thể thăng cấp, chính là vì thần thức khó thăng cấp được. Giác Hồn Tảo cực kỳ quý hiếm, lại là thứ có thể thăng cấp thần thức của Tiên nhân, thứ như này, ai mà không thích chứ?

- Đúng vậy, tôi có Giác Hồn Tảo.

Diệp Mặc nói xong, còn lấy thêm ra mấy miếng

- Ha ha…

Người đàn bà Tiên tôn đỉnh phong kia cũng không kìm chế nổi sự sung sướng trong lòng nữa, liền đưa tay vồ về phía Diệp Mặc.

Nhưng tay của bà chỉ đến nửa đường liền dừng lại, ngay lập tức bà liền nhìn thấy Diệp Mặc cũng đã đánh một quyền đến, đồng thời bà còn nghe thấy một câu nói sau cùng:

- Bà không nhìn ra tu vi của tôi, không phải vì tôi ẩn giấu tu vi, mà là vì tu vi của bà quá thấp.

- Anh là một Tiên đế…

Người đàn bà này sắc mặt lập tức trắng như tờ giấy, bà không ngờ lại mạo phạm đến một Tiên đế, còn muốn cướp Giác Hồn Tảo trong tay Tiên đế này nữa. Mặc dù bà muốn xin tha mạng, nhưng đáng tiếc là không có cách nào để nói ra lời xin tha mạng đó nữa, vì không gian xung quanh khi bà nói ra mấy từ cuối cùng, cũng đã hoàn toàn bị Diệp Mặc phong tỏa.

Bùm…

Quyền Hư Không của Diệp Mặc cũng không có chút khách khí, người đàn bà Tiên tôn đỉnh phong này đến chút sức phản kháng lại cũng không có, liền bị một quyền này của Diệp Mặc hóa thành hư vô. Trong Tiên giới, cho dù anh có lợi hại đi nữa, cũng có thể biến thành tro bụi bất cứ lúc nào.

Một chiếc nhẫn trữ vật tinh tang rơi trên mặt đất, Diệp Mặc nói với Phong Mạch Thuần đang đứng ngây người bên cạnh:

- Phong Mạch Thuần, cấm chế của nhẫn trữ vật này tôi cũng phá rồi, tặng cho cô đấy, nhẫn trữ vật của một Tiên tôn tôi cũng không thích.

Phong Mạch Thuần lúc này mới phản ứng lại, lập tức sung sướng nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Cám ơn Diệp đan sư… Diệp tiền bối…

Nói xong mau chóng nhặt nhẫn trữ vật bị rơi trên đất lên, cô biết cơ duyên của mình đến rồi, nhẫn trữ vật của một Tiên tôn thì có thứ gì trong đó đây, cho dù dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được.

- Anh… Tiên đế tiền bối…

Những người còn lại cũng ngây người, một quyền của Diệp Mặc giết chết một Tiên tôn đỉnh phong. Hơn nữa vị Tiên tôn đỉnh phong này trước khi chết còn nói Diệp Mặc là một vị Tiên đế, cho dù có một vạn lá gan, bọn họ cũng không dám làm gì Diệp Mặc.

- Tiền bối, vãn bối, vãn bối…

Tên cố chủ Tiên tôn sơ kỳ vẻ mặt lạnh lùng kia, giọng nói lúc này cũng đã run rẩy lên rồi.

Diệp Mặc biết mũi tên màu vàng kim đều là từ Thanh Vi Minh Giang mà ra, hắn thậm chí đến hỏi tên Tiên tôn này cũng không có hứng.

Lĩnh vực Tiên đế của Diệp Mặc lập tức thi triển ra, nói với Viêm Hồng Trung và Viêm Thiệu Nguyên đang đứng trợn mắt há mồm một bên:

- Hai người muốn báo thù thì nhanh lên đi.

Viêm Hồng Trung và Viêm Thiệu Nguyên lúc này mới phản ứng lại, hai người cũng biết cơ duyên của bọn họ đến rồi.

- Tiền bối, Hồng Tiên thương hội tôi cũng không phải chỉ có chi nhánh Bỉ Dực Tiên thành, tiền bối cho dù là Tiên đế, chẳng lẽ không sợ Hồng Tiên thương hội tôi sẽ tìm tiền bối…

Chính Dương Tiên vương bị lĩnh vực của Diệp Mặc trói chặt lại, lập tức lớn tiếng nói, lúc này y không nói, thì cũng không còn cơ hội nói nữa rồi.

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Tôi chính là tông chủ Diệp Mặc của Mặc Nguyệt Tiên tông, nếu như Hồng Tiên thương hội anh tìm đến Mặc Nguyệt Tiên tông tôi, thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh.

- Mặc Nguyệt Tiên tông…

Vài tên quản sự và hội chủ của Hồng Tiên thương hội đều ngây người, nếu nói bây giờ tông môn nào phong quang nhất, rõ ràng chính là Mặc Nguyệt Tiên tông. Đến Mặc Nguyệt Tiên tông báo thù, trừ phi không muốn sống nữa, hoặc là chê sống lâu rồi.

Đối với mấy người này, Diệp Mặc căn bản cũng sẽ không lưu tình. Hắn biết nếu như hắn không phải là Tiên đế, không thể chế trụ được đối phương, đợi Viêm Thiệu Nguyên khởi động Ngũ Hành Tiên phủ này rồi, thì mấy người bọn họ cũng không sống nổi.

Viêm Thiệu Nguyên và Viêm Hồng Trung lại càng mừng rỡ không thôi, bọn họ không ngờ lại quen tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông. Đúng lúc bọn họ không còn chỗ đi, đợi lát nữa xin Diệp tông chủ cho phép bọn họ gia nhập vào Mặc Nguyệt Tiên tông thì tốt rồi.

Nhưng hai người nghĩ đến Hồng Tiên thương hội chém giết toàn bộ Viêm gia bọn họ, lập tức càng tức giận, lại càng không lưu tình, hai người cùng xông lên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mấy người bị Diệp Mặc trói chặt lại cũng đã hóa thành bã vụn, đến nguyên thần cũng không thoát khỏi.

Viêm Thiệu Nguyên nhặt sáu chiếc nhẫn trữ vật lên đưa đến trước mặt Diệp Mặc, hai cha con gã cũng vô cùng cảm kích với Diệp Mặc.

Diệp Mặc không nhận sáu chiếc nhẫn này, ngược lại lại lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Viêm Thiệu Nguyên nói:

- Đây là nhẫn trữ vật mà vừa nãy anh bồi thường, bây giờ trả lại cho anh.

- Tiền bối, chiếc nhẫn trữ vật đó phải đưa cho tiền bối mới đúng.

Viêm Thiệu Nguyên làm gì dám nhận.

Diệp Mặc cười nói:

- Tôi cũng không để ý lắm đến số tiên tinh này, anh cứ nhận lấy đi. Nếu như không còn nơi nào đi, vậy thì có thể đi cùng với Phong Mạch Thuần gia nhập vào Mặc Nguyệt Tiên tông của tôi.

- Cám ơn Diệp tiền bối.

Phong Mạch Thuần mau chóng bước lên cám ơn, cô vẫn nghĩ làm sao để nói lời xin gia nhập vào Mặc Nguyệt Tiên tông, bây giờ Diệp Mặc lại chủ động nói ra như vậy, cô làm gì còn nửa phần do dự nữa.

Biết những gì Diệp Mặc nói là sự thật, Viêm Thiệu Nguyên và Viêm Hồng Trung cũng không tiếp tục từ chối nữa, sau khi nhận nhẫn trữ vật, hai người bắt đầu sắp xếp lại nhẫn trữ vật.

Một lát sau, Viêm Thiệu Nguyên từ trong nhẫn trữ vật của Chính Dương Tiên vương tìm được một miếng ngọc giản cực kỳ cổ xưa đưa cho Diệp Mặc nói:

- Diệp tông chủ, miếng ngọc giản này chắc chính là những gì giới thiệu liên quan đến thế giới Ngũ Hành Tu Di của Viêm gia chúng tôi.

Diệp Mặc nhận lấy miếng ngọc giản quét thần thức vào trong, phát hiện ra miếng ngọc giản này quả nhiên có giới thiệu về thế giới Ngũ Hành Tu Di. Chẳng những ký hiệu vị trí vô cùng rõ ràng, thậm chí đến khởi động như nào, cần ai để khởi động đều được viết rất rõ.

Diệp Mặc sau khi đưa miếng ngọc giản cho Viêm Thiệu Nguyên xem, Viêm Thiệu Nguyên lập tức nói:

- Diệp tông chủ, hay là tôi thử xem sao?

- Tôi đoán chừng cũng khó đấy, trên miếng ngọc giản này có ghi cần đến Vị Tiên mới có thể dùng tinh huyết khởi động cánh cửa màu vàng kim này, còn anh mới chỉ là Đại La Tiên hậu kỳ thôi.

Diệp Mặc nói xong trong lòng cũng có chút nghi ngờ, người của Hồng Tiên thương hội sao lại biết Viêm Thiệu Nguyên là hậu nhân của Ngũ Hành Thánh đế.

Viêm Thiệu Nguyên lúc này căn cứ theo yêu cầu trên miếng ngọc giản, bôi tinh huyết của mình lên hai bên cánh cửa màu vàng kim, cho đến khi sắc mặt gã tái nhợt, thì cánh cửa màu vàng kim đó cũng chỉ không ngừng tản mát ra những vầng hào quang vàng óng, nhưng cuối cùng cũng không thể nào mở ra được.

- Xem ra tu vi của tôi quá thấp rồi.

Viêm Thiệu Nguyên lắc đầu đi sang một bên nói.

- Hay là đợi anh sau khi thăng cấp Tiên Vương rồi đến sau, nơi này có thể cũng có chút liên quan đến nơi mà tôi phi thăng, tôi rất muốn vào đó xem sao.

Diệp Mặc đoán chừng cánh cửa màu vàng kim này chính là thế giới Ngũ Hành tàn phá lúc trước hắn đi vào, nếu như có thể thông qua cánh cửa màu vàng kim này vào được Tiểu thế giới lúc trước thật, thì hắn cũng không lo đi sai chỗ nữa.

Còn nơi khó tấn công như này, Diệp Mặc cũng chưa từng nghĩ qua. Một thế giới Tu Di, cho dù bị tàn phá, cũng không phải là thứ mà hắn có thể đập phá được.



Mấy người sau khi rời khỏi thế giới Ngũ Hành Tu Di này, lập tức liền về Mặc Nguyệt Tiên tông.

Sau khi quay về Mặc Nguyệt Tiên tông, Diệp Mặc giao mấy người Phong Mạch Thuần cho Lô Phượng sắp xếp, hắn sau khi chào hỏi Tô Tĩnh Văn cùng với Tật Lôi Tiên đế liền bế quan.

Thời gian năm năm, Diệp Mặc sau khi tiêu hao lượng lớn Tiên linh mạch cực phẩm trong trận bàn thời gian, đã củng cổ tu vi của mình ở mức Tiên đế sơ kỳ, lúc này hắn lấy ra một quả Đế Mộc Lam quả, bắt đầu thăng cấp lên Tiên đế trung kỳ.

Lại năm năm nữa ở trong trận bàn thời gian, Diệp Mặc xông qua Tiên đế sơ kỳ, củng cố tu vi của mình ở mức Tiên đế trung kỳ, lúc này mới dừng tu luyện lại.

Thời gian mười năm này hắn dùng hết hơn nửa Tiên linh mạch cực phẩm còn lại, cho dù tiếp tục tu luyện, tiến bộ cũng có hạn. Muốn thăng cấp lên Tiên đế hậu kỳ, đừng nói là thời gian không thể đủ nổi, cho dù Tiên linh mạch của hắn cũng không đủ.

Thời gian cách lễ khai phái đại điển của Mặc Nguyệt Tiên tông còn mấy năm, Diệp Mặc không xuất quan, tiếp tục bắt đầu luyện hóa bốn mũi tên.

Những người biết hắn có Tuyệt Tiên Kim Cốt cung cũng không ít, nhưng người biết hắn có bốn mũi Cốt tiễn thì cũng không nhiều.

Lại năm năm nữa trôi qua, Diệp Mặc hoàn toàn luyện hóa được bốn mũi tên màu vàng này đến tầng cấm chế thứ 71, đồng thời cũng luyện hóa Tuyệt Tiên Kim Cốt cung đến tầng cấm chế thứ 71.

Không phải Diệp Mặc không muốn tiếp tục luyện hóa nữa, với tu vi của hắn, tốn bao nhiêu năm như vậy luyện hóa đến tầng cấm chế thứ 71 cũng đã cực hạn rồi, nếu như lại tiếp tục luyện hóa nữa, thì cần thời gian gấp mấy chục lần cộng lại mới làm được.

Lúc này uy lực của Tuyệt Tiên Kim Cốt cung và mũi tên trong tay Diệp Mặc cũng mạnh hơn lúc trước không chỉ mấy lần, Diệp Mặc chắc rằng, nếu như bây giờ hắn đối chiến với Táp Không đại đế, cho dù Táp Không đại đế có đòn sát thủ cường đại, cũng không thể thoát mạng khỏi bốn mũi tên của hắn.

Táp Không đại đế cũng không phải là mục tiêu truy tung của Diệp Mặc, khi biết sau Thánh đế còn có Hóa đạo, sau đó còn Đạo nguyên các thứ, mục tiêu của Diệp Mặc cũng sớm đã không còn dừng lại ở đây nữa.

Diệp Mặc bế quan ra ngoài, Đường Bắc Vi và Tô Tĩnh Văn lập tức liền biết, mấy người Lô Phượng liền đến. Diệp Mặc mới biết, đại điển khai phái của Mặc Nguyệt Tiên tông cũng đã sắp bắt đầu rồi.

Lúc này thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, lại phát hiện ra từng đường độn quang, từng pháp bảo phi hành nhao nhao đi về phía Mặc Nguyệt Tiên tông này. Các đại Tiên tức lầu của Mặc Nguyệt Tiên thành, các nhà nghỉ cũng đã tề tựu đông đúc những Tiên nhân đến chúc mừng.

Khai Nỉ cũng đã quay về tông môn rồi, lúc này đang cùng Tật Lôi Tiên đế đi chào hỏi các vị Đại Tiên đế từ Thượng thiên vực đến. Khiến Diệp Mặc kinh dị chính là, Vị Phong tiên đế không ngờ cũng đến đây. Hắn không nhìn thấy Táp Không đại đế, nhưng người ngồi cùng Vị Phong tiên đế thì Diệp Mặc cũng biết, không ngờ là Long Hà Tiên đế, một trong tứ đại đế.

Thần thức của Diệp Mặc chỉ quét lên người Long Hà Tiên đế một chút, Long Hà Tiên đế liền cảm nhận được, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Mặc.

Vị Phong Đại đế là người khéo léo, cũng không có thù hận gì nhiều với Diệp Mặc, đến đây cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng Long Hà Đại đế đột nhiên đến, Diệp Mặc ngược lại có chút kỳ quái. Trong cảm giác của hắn, Long Hà Đại đế và Táp Không đại đế có quan hệ thân thiết, nếu như hắn có thù với Táp Không đại đế, thì Long Hà không nên đến mới đúng.

Bất luận là vì nguyên nhân gì, Diệp Mặc cũng không để ý, hắn nói với Đường Bắc Vi và Tô Tĩnh Văn:

- Hai người cùng anh đến chào hỏi các vị Đại Tiên đế của Thượng thiên vực đi.

Sở dĩ dẫn theo người bên cạnh đi chào hỏi một số vị Tiên đế, Diệp Mặc muốn sau này những người bên cạnh hắn đi lại trên Thượng thiên vực, cũng có được chút chiếu cố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.