Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc mới vừa được dìu đến dưới cây Hỗn Độn, cây Hỗn Độn lập tức liền tỏa ra một mảng ánh sáng nhu hòa màu vàng bao phủ hoàn toàn Diệp Mặc.

Cảm nhận được sức sống Diệp Mặc đang dần dần khôi phục, Tiểu Băng Sâm vội vã lôi kéo Vô Ảnh,

- Lão đại chắc đã không sao, chúng ta tránh ra, chờ lão đại tỉnh lại rồi tính

Không cần Tiểu Băng Sâm nói, Vô Ảnh cũng có thể nhìn ra Diệp Mặc hiện tại hẳn không còn nguy hiểm, nhanh chóng theo Tiểu Băng Sâm tránh sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm hoạt động của cây Hỗn Độn.

Cây Hỗn Độn cao tới một trượng phát ra ánh sáng màu vàng đang bao phủ Diệp Mặc, lập tức liền tỏa ra khí tức sinh mệnh cả bốn phía vô cùng vô tận, loại khí tức sinh mạng này tỏa ra ngay cả Tiểu Băng Sâm cùng Vô Ảnh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Lập tức cả hai đã nhìn thấy thân thể Diệp Mặc dần dần lơ lửng, Khí tức sinh mệnh của cây Hỗn Độn không ngừng tràn vào thân thể Diệp Mặc.

Diệp Mặc vốn sinh mệnh đang nguy kịch bỗng hồi phục sinh lực, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, Diệp Mặc liền lần nữa khôi phục nguyên dạng, cây Hỗn Độn lại bỗng nhiên ủ rũ.

Một nén nhang sau, Diệp Mặc mở mắt, hắn phát hiện mình trôi lơ lửng ở xung quanh cây Hỗn Độn, mà sự sống của cây Hỗn Độn không ngừng đả thông kinh mạch cùng khí tức Nguyên Thần của hắn, độ cao cây Hỗn Độn giảm xuống chỉ còn một phần ba so với lúc đầu, hắn lập tức liền hiểu là chuyện gì xảy ra.

Diệp Mặc nhanh chóng ngăn cản cây Hỗn Độn tiếp tục truyền khí, đứng lên. Cảm nhận được Diệp Mặc khôi phục hoàn toàn, cây Hỗn Độn tản mát ra một loại khí tức vui mừng, lập tức liền điên cuồng hấp thu tiên linh khí chung quanh.

Diệp Mặc lấy ra một đống thần tinh nói với Tiểu Băng Sâm bên cạnh

- Tiểu Băng Sâm, ngươi nhanh chóng sử dụng thần tinh đến bồi dưỡng cây Hỗn Độn, ta muốn cảm ngộ phép tắc thiên địa.

Tiểu Băng Sâm mừng rỡ liền chạy tới, trước Diệp Mặc cũng có đưa thần tinh cho nó chơi, nhưng dù sao cũng là mấy viên rất ít, đâu như bây giờ là một đống lớn?

Vô Ảnh mở rộng đôi cánh màu vàng ra vẫy vài cái nói,

- Lão đại, vừa rồi anh thiếu chút nữa đã chết rồi, thế giới này lợi hại như vậy sao?

Diệp Mặc không kịp quan sát thế giới mình mở ra, hắn trong lúc thế giới mở ra cảm nhận được rất nhiều phép tắc thiên địa, những thứ phép tắc này không thuộc về hắn, là thuộc về thế giới Hỗn Độn này, thế nhưng hắn lại cảm nhận được hết. Hắn hiện tại sốt ruột muốn biết những thứ phép tắc này hắn có thể cảm ngộ hay không, thậm chí vận dụng những phép tắc này hoàn thiện thần thông của mình.

Trước tiên ngồi ở dưới Khổ Trúc, Diệp Mặc đã bắt đầu cảm ngộ các loại phép tắc chi lực trước đó. Thế nhưng khi qua mấy ngày sau, Diệp Mặc ngoại trừ dường như cảm nhận được phép tắc chi lực lúc có lúc không, cũng không bắt được bất kỳ vật gì. Dường như lúc này phép tắc rất gần hắn, hắn đưa tay ra bắt thì lại trở nên rất xa.

Thu hoạch duy nhất chính là lý giải đối với pháp tắc không gian càng khắc sâu một tí, pháp tắc không gian hắn cơ bản đã hiểu chút ít, thuấn di chính là từ pháp tắc không gian mà ra. Bởi vì trải qua quá trình Thế giới trang vàng hình thành phép tắc, lúc này hắn đối với thần thông thuấn di càng trở nên dễ dàng hơn. Có lẽ nói nếu mà lại để cho hắn thuấn di, không gian dao động hắn tạo thành sẽ nhỏ hơn, theo đà hắn nắm giữ pháp tắc không gian càng sâu, không gian dao động khi hắn thuấn di sẽ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn.

Diệp Mặc ngừng cảm ngộ, lần này ở Mộ Hoa Thần Sơn cho dù có đạt được vật gì hay không, hắn đều đã gặt hái không ít. Hoàn thiện thế giới Hỗn Độn của mình, đối với Diệp Mặc mà nói so với tất cả mọi thứ khác đều quan trọng hơn.

Diệp Mặc đứng lên, lúc này mới rảnh rỗi đi kiểm tra Thế giới trang vàng mình mới cho hình thành lại. Cái loại cảm giác hoàn toàn cùng tử tưởng tương liên nảy ra trong đầu, làm cho hắn căn bản cũng không cần dùng thần thức quét vào, là có thể biết được bất kỳ động tĩnh nào của Thế giới trang vàng. Giờ khắc này Diệp Mặc biết, Thế giới trang vàng của hắn đã chân chính cùng hắn dung hợp làm một thể, thành một thế giới độc lập. Lúc này trừ phi hắn sinh tử đạo tiêu, bằng không bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp đi Thế giới trang vàng của hắn.

Núi xanh liên miên, nước biếc giao dòng, một vòng mặt trời đỏ lơ lửng treo ở phương đông, hiển nhiên là sau khi ngũ hành tề tựu, tự mình diễn sinh mà ra. Đây là một bức tranh vẽ tuyệt vời, duy nhất thiếu một thứ là các loài chim bay lượn cùng tiên thú đi lại. Diệp Mặc trong lòng cực kỳ thoả mãn với thế giới của mình, thế giới này so với thế giới hắn nhìn thấy trong Thanh châu trước đó lại hoàn thiện hơn vô số lần.

Mặt trời cùng tinh tú của Thế giới Thanh châu là người dùng trận pháp hình thành, mà thế giới Hỗn Độn của hắn tất cả tinh tú đều là ngũ hành tề tựu hình thành, thế giới Hỗn Độn của hắn bây giờ vẫn chưa có khả năng cùng không gian vũ trụ phía ngoài so sánh, đây không phải thế giới của hắn không bằng bên ngoài, mà là bởi vì tu vi của hắn quá thấp, không thể nắm trong tay cái loại vũ trụ hư không cuồn cuộn bàng bạc. Chỉ cần chờ tu vi của hắn thăng tiến, thế giới của hắn cũng sẽ tự diễn sinh ra.

Ngũ hành tề tựu, diễn sinh ra các loại thiên địa tự nhiên trong cái thế giới này, mà ụ đá ngũ hành lúc này đã biến mất vô ảnh vô tung.

Diệp Mặc phi thân lên, thế giới Hỗn Độn là của hắn, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được, thế giới này tương tự với giới vực thông thường, chỉ cần thần thông quảng đại, cũng có thể xé rách Thế giới trang vàng, ra ngoài không gian vũ trụ.

Diệp Mặc biết cái này cực kỳ gian nan, không nói Thế giới trang vàng hiện tại ngũ hành đầy đủ hết, các loại phép tắc thiên địa đã từ từ hoàn thiện, coi như là Thế giới trang vàng trước đây ngũ hành không đầy đủ, muốn xé rách, khả năng cũng không lớn. Trừ phi tu vi thực sự thông thiên triệt địa, thế nhưng người như thế Diệp Mặc làm sao cho gã ở lại Thế giới trang vàng của mình?

Có thể đi ra rồi, Diệp Mặc không lựa chọn tiếp tục tu luyện, tuy rằng hắn cho Tiểu Băng Sâm một ít thần tinh, hắn vẫn còn mấy vạn thần tinh. Nhưng lúc này đang trong Mộ Hoa Thần Sơn, hắn không thể bỏ qua thời cơ này. Mộ Hoa Thần Sơn đúng là một tòa Tuế nguyệt thần sơn, nếu tới, thì phải tận dụng tìm kiếm một phen.

Mộ Hoa Thần Sơn to lớn như thế, Chứng đạo Thánh Đế kia đuổi giết hắn coi như là có bản lĩnh hơn nữa, cũng sẽ không trùng hợp như vậy, vừa lúc gặp phải hắn.

...

Lúc này trên sườn núi nơi Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả sinh trưởng, lôi quang đã dần dần biến mất, mà mặt ngoài quả màu xanh kia dần dần bị màu vàng thay thế, từng đạo khí tức tuế nguyệt (năm tháng) tản mát bên trên quả xanh dần dần đổi sang màu vàng

Tất cả mọi người bên ngoài sườn núi nín thở, nơi này đã có hơn hai mươi người. Hiển nhiên mọi người đều biết, Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả sắp chín.

Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác đè nén nội tâm kích động truyền âm nói.

- Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả sắp chín, ta có thần thông di động tức thời, một khi Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả chín ta sẽ xông lên đầu tiên, Niên Lão giữa đường tiếp ứng, Như Nam cùng Văn Ngạn sư huynh không nên cử động. Niên Lão sau khi nhận được Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả của ta, lập tức liền ném cho Như Nam cùng Văn ngạn sư huynh. Hai người các ngươi sau khi đạt được Tuế Nguyệt Quả, ngay tức khắc trốn cho xa, ta và Niên Lão chặn phía sau cho các ngươi, chờ an toàn chúng ta lại liên hệ.

- Được

Đại tiểu thư sau khi nói xong, Nữu Như Nam cùng Văn Ngạn sư huynh mặt ngựa lập tức liền gật đầu đồng ý. Đặc biệt Nữu Như Nam, cô đối với cảm giác có thể đảm nhiệm loại trọng trách này rất là khẩn trương.

Lại qua nửa nén hương, sau khi tia lôi quang cuối cùng trên sườn núi biến mất, hơn hai mươi đạo độn quang dùng tốc độ nhanh nhất xông tới.

Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác quả nhiên không nói sai, cô là người thứ ba đến sườn núi, đồng thời hái xuống hai quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả. Lúc cô nắm được lôi quả, liền trong nháy mắt rời khỏi cây Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả. Cũng trong lúc đó đem hai quả này cất vào hộp ngọc, đem hai hộp ngọc ném cho Niên lão ở giữa sườn núi tiếp ứng, bản thân mình lấy ra pháp bảo ngăn chặn hai Tiên Đế muốn cướp đoạt lôi quả.

Niên Lão lúc bắt được hộp ngọc, đồng thời đã đem hai hộp ngọc lần lượt ném cho Nữu Như Nam cùng Văn Ngạn sư huynh mặt ngựa. Đồng thời giống như Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác, cũng tế xuất pháp bảo ngăn chặn người khác đuổi theo hộp ngọc

Lúc này tất cả mọi người đều xông lên sườn núi chỗ Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả, mà Nữu Như Nam cùng sư huynh mặt ngựa lưu lại ở bên ngoài trái lại không ai lưu ý. Hai người sau khi nhận được hộp ngọc, lập tức liền tách ra trong nháy mắt phi hành đi.

Toàn bộ quá trình cùng dự liệu của Đại tiểu thư không sai một li, không có nửa phần sai sót. Rất nhiều người thấy phối hợp hoàn mỹ này, thậm chí bắt đầu hối hận, bọn họ tại sao không nghĩ tới loại phối hợp này.

Rất nhanh người nơi này liền phản ứng kịp, lập tức bắt đầu cướp đoạt Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả còn lại, trong lúc nhất thời trên núi này nguyên khí ngang dọc, sát khí tràn ngập. Mà Đại tiểu thư cùng Niên Lão đã không còn Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả cũng không có người để ý, hai người không gia nhập tranh đấu với những người còn lại, trái lại lặng lẽ rời khỏi sườn núi trong nháy mắt biến mất.

Trên sườn núi, cây Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả sau khi 9 quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả hoàn toàn bị hái xuống, lập tức liền khô héo, đảo mắt liền biến thành tro bụi, tiêu tan thành mây khói.

Cũng không phải tất cả mọi người không đuổi giết Nữu Như Nam cùng Văn Ngạn sư huynh mặt ngựa, có ít nhất hai Tiên Đế đuổi theo phía sau Nữu Như Nam.

Nữu Như Nam tuy rằng đi trước một bước, thế nhưng tu vi của cô thật sự là quá thấp. Miễn cưỡng cố gắng đạt được Tiên Đế trung kỳ, thậm chí còn chưa củng cố tu vi của mình.

Lúc này cô thấy hai Tiên Đế càng ngày càng gần, trong lòng càng lo lắng vạn phần, dù cho cô đem pháp bảo phi hành gia tốc đến cực hạn, cũng không thể thoát khỏi hai người đuổi theo phía sau.

Nữu Như Nam biết một khi cô bị đuổi kịp, chẳng những Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả không còn, chính là người cướp đi Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả cũng nhất định sẽ giết cô diệt khẩu.

Hiểu rõ điểm này Nữu Như Nam một bên điên cuồng bỏ chạy, một bên phát tin tức nói với Đại tiểu thư, muốn Đại tiểu thư nhanh một chút tới giúp cô.

Thế nhưng cô cũng không thể tiếp tục chạy xa, một đạo độn quang đã ngăn cản phía trước đường đi của cô.

- Ở trong tay huynh đệ ta, ngươi chỉ là một Tiên Đế trung kỳ cũng muốn chạy trốn? Đừng có nằm mơ

Ngăn cản cô là một gã Tiên Đế đỉnh phong, thần nguyên lực tràn ngập quanh thân, dường như tùy thời tùy chỗ cũng có thể thành tựu cảnh giới đại viên mãn.

Chỉ khoảnh khắc, Tiên Đế hậu kỳ sau lưng Nữu Như Nam cũng tới phía sau của cô, ngăn lại đường lui của cô.

Nữu Như Nam trong lòng dâng lên một trận tuyệt vọng, hai gã đều mạnh hơn cô, ngăn cản đường của cô, cô coi như là có bản lãnh thông thiên, cũng không thể chạy trốn.

Lúc này cô chỉ có thể mong đợi Đại tiểu thư cùng Niên Lão có thể đến nhanh một chút, bằng không cô chỉ có một con đường chết.

- Động thủ...

Tên Tiên Đế đỉnh phong hiển nhiên cũng biết Nữu Như Nam có tiếp ứng, căn bản cũng không cho Nữu Như Nam bất cứ cơ hội nào, liền trực tiếp tế xuất một thanh Ngũ sắc tịch pháp bảo. Năm màu tịch quang khi y tế xuất pháp bảo trong nháy mắt đã đem Nữu Như Nam bao vây lại, Nữu Như Nam chỉ có thể miễn cưỡng tế xuất Lưu minh quảng viêm linh, tạo thành một chuông đồng bảo hộ.

- Pháp bảo tốt.

Tên Tiên Đế đỉnh phong kia hiển nhiên là một người biết nhìn hàng, y vừa nhìn Lưu minh quảng viêm linh của Nữu Như Nam, liền biết đây tuyệt đối là một kiện pháp bảo phòng thủ đỉnh cấp, trong mắt nhất thời lộ ra ý tham lam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.