Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc lại đứng trên mặt đất trong Thần Phần vực, lúc này hắn cảm thấy rung động của khí tức tang thương xung quanh cũng giảm đi rất nhiều, còn hắn lại cảm thấy khí tức của mình có chút quái dị. Trong Thế giới trang vàng, hắn tuyệt đối là khí tức Tố đạo, cũng có tu vi Tố đạo. Nhưng đứng trong Thần Phần vực, hắn cảm thấy khí tức của mình vẫn là Tiên đế viên mãn. Nói lớn hơn một chút, cùng lắm chỉ là Bán thánh mà thôi.

Diệp Mặc chắc chắn hắn không ẩn giấu tu vi, mà tu vi của hắn rõ ràng biểu hiện là Tiên đế, chẳng lẽ Chứng đạo trong Thế giới trang vàng thì bên ngoài không thừa nhận sao?

Cảm thấy vô cùng kinh dị, Diệp Mặc vung tay đánh một quyền ra, quyền đạo thần thông Hư không, Hư không là thần thông mà Diệp Mặc lĩnh ngộ sớm nhất, có chút pháp tắc không gian. Lúc trước Diệp Mặc đánh ra Hư không dùng sát ý mang theo sát thế không gian, nhưng quyền này của hắn đánh ra, không gian trong quyền thế hoàn toàn được mang theo, sát ý ác liệt ngưng tụ lại trong không gian.

Bùm...

Hư không kết thực trước mặt bị một quyền của hắn đánh ra từng trận rung động, mặt đất cứng rắn bị một quyền này của hắn đánh ra một cái rãnh sâu khổng lồ. Quyền này của hắn không phải sát ý mang theo sát thế không gian, mà là quyền thế mang theo không gian, mạnh hơn nhiều so với lúc trước. Diệp Mặc thầm thở phào, đạo của hắn được chứng trong Thế giới trang vàng, sau khi ra ngoài khí tức của hắn dường như thể hiện là Tiên đế, nhưng tu vi của hắn thì hoàn toàn là một Tố đạo thực sự.

Chỉ cần có tu vi là được, đối với hắn mà nó, trong nơi như này, sức mạnh mới là quan trọng nhất. Không có sức mạnh, cho dù thoạt nhìn anh là một Hỗn nguyên Thánh đế, cũng là hư vô.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc đứng trước hố quyền khổng lồ, trong lòng cực kỳ chấn động. Sau khi hắn Chứng đạo, đối với pháp tắc cũng có sự hiểu biết theo hệ thống, thần thông của mình lại càng gần như thần thông pháp tắc, trước đó một quyền của hắn cũng đánh ra một khe rãnh cực lớn.

Nhưng hố quyền trước mặt này không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với hố quyền của hắn, thần thức không thể quét đến đáy được, lại càng không biết chu vi của hố quyền này là bao nhiêu. Bên ngoài Thần Phần vực, Diệp Mặc cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều dấu vết đánh nhau, cũng có dấu vết đánh nhau còn đáng sợ hơn thế này, nhưng Diệp Mặc biết rõ, không gian bên ngoài Thần Phần vực còn kém vững chắc hơn trong này nhiều, cho dù mặt đất cũng không cứng bằng 1% trong này.

Khiến hắn chấn động nhất cũng không phải là hố quyền khổng lồ vô biên vô tận này, mà là khí tức đạo vận đáng sợ trong hố quyền, cho dù thần thức của tu vi Tố đạo của hắn quét vào trong đạo vận tung hoành này, cũng lập tức bị xoán giết hết.

Có thể để lại hố quyền đáng sợ như này, trong hố quyền còn có đạo vận đáng sợ như này, tu vi của người này đã vượt qua hắn đâu chỉ trăm lần. Chút mừng rỡ lúc trước khi Diệp Mặc chứng đạo, sớm đã biến mất vào hư vô.

Không biết cái này có phải do Hỗn nguyên Thánh đế để lại hay không, nếu là như vậy thật, thì sự đáng sợ của Hỗn nguyên Thánh đế này căn bản không phải là thứ mà hắn có thể tưởng tượng được.

- Không ngờ có thể tu luyện đến bước như này, một quyền lại đánh ra một hố quyền đáng sợ như này trong Thần Phần vực, để lại đạo vận tung hoành như này, vậy ở bên ngoài chẳng phải là một người có thể với một quyền đánh tan Thánh đạo giới bị tàn phá một nửa này hay sao...

Diệp Mặc lẩm bẩm, nói xong, hắn dường như bắt được một thứ gì đó mơ hồ, nhưng thứ này như ẩn như hiện, khiến hắn khó có thể nắm chặt được.

- Vô tri.

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, sau đó một bóng dáng vàng nhạt lóe lên từ trong hố quyền cực lớn này bay ra.

- Là anh...

Diệp Mặc lập tức lùi lại mấy bước, đồng thời đề phòng chằm chằm nhìn người con gái váy vàng trước mặt. Hắn biết người con gái này, chính là Thần nữ lúc trước đánh nhau lưỡng bại câu thương với một Dục đạo Thánh đế, hơn nữa tu vi của người con gái này không ngờ cũng là Dục đạo rồi.

Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt người con gái váy vàng này chỉ thoáng chốc, rồi hừ lạnh nói:

- Không ngờ anh chỉ là một Tiên đế chẳng những có thể sống sót trong Thần Phần vực, còn có thể chạy thoát khỏi tay của Dục đạo Thánh đế, hình như tôi coi thường anh rồi.

Mặc dù hừ lạnh nói, nhưng giọng nói của cô lại cực kỳ dễ nghe, ít nhất cũng khiến người nghe cảm thấy thoải mái.

Cô đoán chắc Diệp Mặc chắc chắn có bí mật, nhưng cô cũng không tiếp tục hỏi, người có thể đến được nơi này, ai mà không có bí mật cơ chứ? Người không có bí mật, sớm đã bị hóa thành tro bụi trong con sông dài thời gian kia rồi.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm người con gái váy vàng này, cũng không nói lời nào, hắn biết rõ người con gái này thoạt nhìn có một dung nhan xinh đẹp trước giờ chưa từng thấy, nhưng đồng thời cũng biết được người con gái này cũng không dễ chọc vào. Chẳng những không dễ động vào, còn rất thâm hiểm, nhìn cách cô lợi dụng mình để thoát khỏi Dục đạo Thánh đế kia là biết.

Lúc trước khi cô còn là Tố đạo Thánh đế, có thể đánh một trận sống chết với một Dục đạo Thánh đế, bây giờ cô cũng đã là Dục đạo rồi, ai biết được cô có thể vượt cả Hóa đạo Thánh đế hay không? Huống chi, trong hố quyền này thần thức của hắn sau khi tiến vào lập tức bị xoán thành mảnh vụn, còn người con gái này thì lại từ trong hố quyền này bay ra. Có thể thấy cô căn bản cũng không sợ đạo vận tung hoành trong hố quyền này, bất luận cô dùng thủ đoạn gì, thì điểm này cũng mạnh hơn hắn một chút.

Diệp Mặc cũng chưa từng đánh nhau với Hóa đạo Thánh đế, cũng không biết bây giờ hắn có phải là đối thủ của Hóa đạo Thánh đế hay không. Nhưng hắn có thể đánh giá được một điều, tu vi của hắn bây giờ muốn thắng được Hóa đạo Thánh đế, đoán chừng cũng có chút khó khăn. Nhưng Hóa đạo Thánh đế nếu như muốn đánh thắng hắn, thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì. xem tại TruyenFull.vn

- Nể tình anh lúc trước, tôi báo cho anh một chuyện. Nói anh vô tri là vì anh căn bản không biết khi một quyền này đánh xuống, nơi này là nơi nào. Lúc trước khi đánh một quyền này xuống, trong này vẫn là Thánh đạo giới vô cùng rắn chắc kết thực, không gian vô cùng vững chắc, còn vững chắc hơn bây giờ không chỉ mười phần.

Người con gái váy vàng này tiếp tục nói.

Diệp Mặc đương nhiên biết cô ấy nói "nể tình anh lúc trước" là có ý gì, lúc trước cô lợi dụng hắn nên thoát được một mạng. Nhưng hắn vẫn bị câu nói kế tiếp của người con gái váy vàng này làm cho ngây người, không gian còn kết thực hơn bây giờ đâu chỉ mười lần sao? Đó là khái niệm gì vậy? Vừa nãy mình còn đang nghĩ tu vi của người này mạnh hơn mình trăm lần, nếu như nói không gian nơi này lúc trước còn kết thực hơn bây giờ đâu chỉ mười lần, chính là nói người đánh ra quyền này căn bản không phải là người hắn có thể nhìn theo bóng lưng.

- Nếu như anh dám tiến vào trong hố quyền này, đạo vận bên trong đó có thể quấy anh thành mảnh vụn bất cứ lúc nào.

Người con gái váy vàng này nói xong, quay người bỏ đi.

- Khoan đã...

Diệp Mặc bỗng nhiên gọi giật người con gái váy vàng này lại, hắn biết rõ Thần nữ này luôn tự cho mình là đúng, vô cùng lạnh lùng. Sở dĩ nói cho hắn biết những thứ này, không phải là vì nhìn hắn thuận mắt, mà là lúc trước đã lợi dụng hắn một mạng.

Người con gái váy vàng này dừng lại, bình thản nhìn Diệp Mặc:

- Tôi sở dĩ nói cho anhh biết những thứ này, là vì anh trùng hợp đã giúp tôi chút chuyện nhỏ. Nếu như anh cho rằng đó là cứu tôi một mạng, muốn báo ơn, vậy tôi khuyên anh từ bỏ suy nghĩ đó đi. Cho dù lúc đó không có anh, thì người đó cũng không giết được tôi.

Diệp Mặc giống như không nghe thấy Thần nữ váy vàng này nói gì, bình thản nói:

- Báo ơn, cô quá đề cao mình rồi đấy. Tôi chỉ là muốn hỏi một chút đường ra khỏi nơi này là chỗ nào, chỉ cần cô nói cho tôi biết, chuyện lúc trước cô lợi dụng tôi, tôi cũng không tính toán với cô nữa.

Tính toán với cô? Thần nữ váy vàng này thầm lắc đầu, cũng không giễu cợt tên Diệp Mặc này không biết tự lượng sức mình, chỉ là một Tiên đế, cũng không đáng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

- Lối ra thì anh đừng mơ nữa, tiến vào Thần Phần vực, chính là vì Chứng đạo Hỗn nguyên, chưa đến Hỗn nguyên, không một ai muốn ra ngoài, cũng không ai có thể ra ngoài.

Thần nữ váy vàng này bình thản nói.

Thấy Diệp Mặc cau mày, cô suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu:

- Thánh đế đến Thần Phần vực, chỉ cần chưa chết, đều sẽ ở bên ngoài Niết sinh hoang cấm, có bộ phận cũng tiến vào trong Niết sinh hoang cấm. Nếu như anh có gan đến Niết sinh hoang cấm, anh có lẽ có thể đi hỏi bọn họ xem. Tôi đến Thần Phần vực này cũng chỉ mới mấy chục năm mà thôi. Nhưng đường đến Niết sinh hoang cấm đâu đâu cũng đầy rẫy khí tức đạo vận pháp tắc, có một số người bình yên, nhưng cũng có một số người sẽ bị giết chết. Vô số Thánh đế, đều bị mất mạng trên đường đến Niết sinh hoang cấm.

Mục đích câu nói cuối cùng của cô, rõ ràng là muốn cảnh cáo Diệp Mặc, anh chỉ là một Tiên đế, đừng mong đến Niết sih hoang cấm, đó chỉ là tìm đến cái chết mà thôi.

- Niết sinh hoang cấm ở đâu?

Khiến cô không ngờ chính là, Diệp Mặc lại lập tức hỏi về Niết sinh hoang cấm.

Thần nữ váy vàng có chút bất đắc dĩ nhìn Diệp Mặc, mình đã nói rõ như vậy rồi, tên Tiên đế này không ngờ còn hỏi mình đi đến Niết sinh hoang cấm như nào.

- Anh không ngờ lại muốn đến Niết sinh hoang cấm thật sao?

Thần nữ váy vàng này lần đầu tiên cảm thấy mình nói nhảm, cô không phải là người nói nhiều, nhưng Diệp Mặc quả thực khiến cô không kìm chế nổi liền hỏi.

- Không sai, cô nói cho tôi biết Niết sinh hoang cấm ở đâu, chút ân oán lúc trước giữa chúng ta coi như xóa bỏ. Nếu không cho dù khi cô vấn đạo Đạo nguyên, trong lòng cô cũng sẽ hổ thẹn, vì cô lợi dụng một người vô tội như tôi, suýt chút nữa nộp cái mạng nhỏ của tôi đi.

Diệp Mặc như không có gì nói.

Thần nữ váy vàng nghe thấy Diệp Mặc nói vậy lập tức trợn mắt há mồm, cô không ngờ lại có người vô sỉ như vậy.

Cô căn bản cũng không coi chuyện lợi dụng Diệp Mặc là cái gì, có thể nói Diệp Mặc sống hay chết cô căn bản cũng không quan tâm, nếu như quan tâm, cô cũng sẽ không lợi dụng. Thậm chí cô cho rằng, căn bản cũng không phải lợi dụng, mà là vận khí của mình không tệ mà thôi. Nếu như cô không để trong lòng, khi cô vấn đạo Đạo Nguyên sẽ không thể nào ảnh hưởng đến cô.

Nhưng bây giờ lại khác, đối phương không ngờ lại chủ động nhắc đến chuyện này, hơn nữa nói cái này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến vấn đạo Đạo nguyên của cô. Câu nói này không thể nói là không độc ác, chuyện cô vốn dĩ không coi là gì, khi vấn đạo Đạo nguyên chắc chắn cũng sẽ không nhớ đến. Nhưng bây giờ đối phương lại nói ra, điều đó chính là nói khi cô vấn đạo Đạo nguyên rất có khả năng sẽ nhớ đến chuyện này. Một khi tâm cảnh của cô thật vì chuyện này mà có chút dao động, thì vần đạo Đạo nguyên nói không chừng sẽ thành công cốc.

Lần đầu tiên cô trực diện nhìn Diệp Mặc, không có nhận thức đại đạo rõ ràng, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này. Chỉ có người biết Chứng đạo, hiểu Chứng đạo mới có thể nói ra những lời này, chẳng lẽ đối phương cũng đã là Dục đạo Thánh đế rồi, chỉ là cố ý che giấu tu vi của mình sao?

Thần nữ váy vàng này càng nghĩ, chuyện này càng có khả năng xảy ra, nếu như Diệp Mặc không phải Dục đạo Thánh đế, hắn sao có thể chạy thoát được từ tay của một Dục đạo Thánh đế cơ chứ? Cho dù đối phương không phải là Dục đạo Thánh đế, cũng nhất định là Tố đạo Thánh đế rồi.

- Lúc trước tôi nói cho anh biết rất nhiều, chính là vì chúng ta có cùng một đối thủ, anh có lẽ trong lúc vô tình giúp tôi, tôi không cảm thấy mình nợ anh cái gì cả.

Giọng nói của Thần nữ váy vàng này lại trở nên lạnh lùng hơn, cô tuyệt đối không thể nào vì chuyện này mà để lại chút dấu vết gì trong lòng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.