Chương trước
Chương sau
Mặc dù tên thư sinh kia đã là Hóa đạo Thánh Đế nhưng vừa rồi y đã cùng với người phụ nữ trung niên kia liều mạng cùng nhau vài ngày rồi, chằng khác gì đã bị lưỡng bại câu thương, thực lực đại hao tổn. Mà lúc này ở trong hẻm núi vẫn có không ít người cho nên toàn bộ tinh thần càng phải sử dụng để đề phòng người trong hẻm núi cho nên hoàn toàn không thể nghĩ rằng có người sẽ đánh lén ở sau lưng mình.

Sau khi hai đạo Đao Văn vặn vẹo xuất hiện muốn hủy diệt y, thì y mới đột nhiên giật mình nhận ra. Y thậm chí còn không kịp xuất ra chiêu Nguyệt Luân của Nhật Nguyệt Bát Quái Thương mà đã phải ném nó ra ngoài rồi, đồng thời cũng phải dốc sức liều mạng thiêu đốt nguyên khí khiến cho hào quang của hộ giáp bên ngoài thân thể trở nên sáng rõ hơn.

Ầm …

Lạc Ngân Đao Văn Diệp Mặc chuẩn bị đã lâu đánh vào mặt Nhật Nguyệt Bát Quái Thương được phóng ra một cách vội vàng của đối phương. Lốc xoáy Đao Văn mang theo Đạo Vận lưu chuyển khiến cho lực lượng của Nhật Nguyệt Bát Quái Thương của đối phương hoàn toàn tan vỡ. Còn Nhật Nguyệt Bát Quái Thương cũng không thể chịu được sức công kích của đạo Đao Văn kia, chưa kịp hình thành vòng thương tráo thì đã bị phá vỡ rồi.

Răng rắc …

Đạo Đao Văn dễ dàng phá vỡ hộ giáp thoạt nhìn cực kỳ sáng chói kia, mang theo một màn máu tươi.

Mặt của tên thư sinh kia trắng bệch đi, chỉ thiếu chút nữa thôi đã bị Diệp Mặc chém thành hai rồi. Lúc này, một Nguyên khí đại thủ hạ xuống, giúp kéo y trở về.

Diệp Mặc không tiếp tục động thủ nữa. Không chỉ nói tới người dùng Nguyên khí đại thủ cứu tên thư sinh kia cũng là một Hóa đạo Thánh đế, mà ngay cả là tên thư sinh kia thì Diệp Mặc cũng biết rằng một chiêu đánh lén vừa rồi của mình không giết được đối phương.

Trong kế hoạch của Diệp Mặc, thì lần đánh lén này nhất định sẽ giết được tên thư sinh kia. Nhưng hắn không ngờ là tên thư sinh kia còn có một cái hộ giáp phòng ngự khá cứng rắn. Điều này còn chưa tính, vì cái tên thư sinh kia không ngờ cũng là một tiên nhân luyện thể, hơn nữa đảng cấp còn không hề thấp.

Loại người như tên thư sinh kia, thì nếu không có một đ2on chí mạng, nhất định là y sẽ có cơ hội để chạy thoát, sẽ không để mình có cơ hội đánh lén lần thứ hai. Mà y không hề chạy trốn, đó là vì nơi này đã có người giúp đỡ y rồi. Cho nên hiện tại, một đao không giết được đối phương, thì Diệp Mặc cũng dứt khoát không tiếp tục động thủ nữa.

Trong hẻm núi vốn có tám người, công thêm Diệp Mặc, tên thư sinh và người phụ nữ kia, thì ở đây thoáng đã có mười một người. Diệp Mặc đánh lén chỉ trong thoáng chốc, hiện giờ đã xong rồi. Giờ phút này gần như tất cả mọi con mắt đều đang nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.

Diệp Mặc thoạt nhìn chỉ có tu vi Tiên đế, vậy mà cũng dám đánh lén một Hóa đạo Thánh đế. Lần đánh lén này khiến cho mọi người ở đây đều hiểu rằng, Diệp Mặc tuyệt đối không phải là một Tiên đế như biểu hiện bề ngoài.

Tên thư sinh thiếu chút nữa bị Diệp Mặc một đao chém thành hai khúc, nhưng cho dù là không bị chém thành hai khúc, thì tổn thương của y lúc này đã nặng thêm rất nhiều, đã thương tổn tới bổn nguyên của thân thể rồi.

- Đa tạ Vân Lý huynh, xin nhờ Vân Lý huynh hộ pháp cho tôi.

Tên thư sinh chỉ kịp nói một câu này, thì lập tức đã tranh thủ thời gian nuốt vài viên đan dược và bắt đầu trị thương.

- Cảm ơn vị Thánh huynh này đã hỗ trợ, tôi tên là Hám Tử Đồng.

Người phụ nữ trung niên kia tuy là cũng bị thương, nhưng so ra thì tốt hơn rất nhiều so với tên thư sinh kia. Vừa rồi Diệp Mặc đánh lén tên thư sinh kia, thì cô lúc này liền hướng tới Diệp Mặc ngỏ ý cám ơn.

Diệp Mặc vội vàng ôm quyền:

- Tôi là Diệp Mặc, còn cái tên mặt trắng kia là kẻ cướp đồ của tôi, cho nên vốn là chính tôi muốn tìm hắn tính sổ thôi.

Diệp Mặc đã xem xét qua. Tám người ở trong hẻm núi này thì có hai Hóa đạo Thánh đế, còn lại đều là tu vi thấp hơn Hóa đạo. Điều khiến cho hắn có thể nhẹ nhàng thở ra, đó là ở đây không hề có cường giả Đạo nguyên. Đồng thời hắn cũng thấy cả Cơ Tích ở chỗ này, chỉ là Cơ Tích chưa hề đi ra nói chuyện cùng với hắn, mà chỉ đứng ở một bên lạnh nhạt quan sát thôi.

Nhiều người như vậy lưu lại ở cái hẻm núi này không đi, thì cái hẻm núi này nhất định là không bình thường. Vốn đánh lén không thành công, thì Diệp Mặc định sẽ lập tức rút lui. Hiện tại cảm thấy cái hẻm núi này không đon giản, thì hắn cũng quyết định tiếp tục ở lại đây.

Ở đây vốn có hai tên Hóa đạo Thánh đế, một người là tên thư sinh gọi Vân Lý huynh, còn một người là một lão già dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Hiện tại tăng thêm tên thư sinh và Hám Tử Đồng, thì ở đây đã có bốn Hóa đạo Thánh đế rồi.

Bất quá Hám Tử Đồng đang bị thương, lại là người tới sau, còn tên thư sinh kia trọng thương càng nặng hơn, cho nên lúc này phần lớn mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía lão già dáng vẻ tiên phong đạo cốt kia, nhưng cũng có một hai ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc và Hám Tử Đồng.

Diệp Mặc dám đánh lén một Hóa đạo Thánh đế, hơn nữa còn đánh lén thành công, cộng thêm Hám Tử Đồng cũng đã đứng về phía Diêp Mặc, thì thực lực của hắn tuyệt đối là không thể coi thường được. Người nơi này đều đang suy đoán rằng liệu Diệp Mặc có phải đã là tu vi Hóa đạo rồi không, vì không có một ai thật sự nghĩ rằng Diệp Mặc chỉ có tu vi Tiên đế cả. Một Tiên đế muốn sống sót tại Thần Phần Vực, thì khả năng gần như là bằng không.

- Mộc Mậu Thánh đế, hiện tại ở đây đã có số lượng vượt quá mười người rồi, vậy ông hãy đứng ra nói một lời đi.

Một tên Dục đạo Thánh đế béo mập thấy không khí chỗ này có chút trầm mặc, thì liền chủ động đứng ra nói.

Lão già dáng vẻ tiên phong đạo cốt kia nhẹ gật đầu, sau đó tiến thêm hai bước ôm quyền nói với Diệp Mặc và Hám Tử Đồng:

- Tôi là Hào Mộc Mậu. Hai vị vừa mới tới đây, có lẽ là sẽ không biết rõ vì cái gì mà chúng ta lại lưu lại chỗ hẻm núi này.

Mộc Mậu Thánh đế vừa nói vừa quan sát thần thái của Diệp Mặc. Lão không nhìn rõ được tu vi của Diệp Mặc, cho nên lão mới cảm thấy kiêng kỵ đối với Diệp Mặc. Hơn nữa vừa rồi hai đạo Đao Văn Diệp Mặc đánh lén tên thư sinh kia khiến cho lão đến tận giờ vẫn có chút kinh hoảng.

- Xin hỏi Mộc Mậu huynh, vì nguyên nhân gì mà mọi người lại dừng lại ở nơi này?

Hám Tử Đồng lập tức hỏi một cách thẳng thắn.

Mộc Mậu Thánh đế lập tức đáp:

- Không biết đạo hữu có từng nghe nói tới Vô Định Cốc trong Thần Phần Vực hay không?

Diệp Mặc căn bản là chưa từng nghe nói gì tới Vô Định Cốc cả, cho nên lời nói của Mộc Mậu Thánh đế hắn cũng không thèm để ý. Nhưng Hám Tử Đồng thì lại kinh ngạc thốt lên:

- Chẳng lẽ nơi này là Vô Định Cốc sao?

Mộc Mậu Thánh đế khẳng định:

- Đúng thế, chỗ này nhất định là Vô Định Cốc. Chỉ là trận pháp bên ngoài Vô Định Cốc này quá mức cao cấp, tám người chúng tôi đã tìm ở nơi này mấy ngày, vẫn không hề tìm được bất kỳ cửa vào nào cả.

Tính tình của Hám Tử Đồng thẳng thắn, cho nên liền nói với vẻ thất vọng:

- Trình độ trận pháp của Vô Định lão nhân tuyệt thế vô song, xem tình hình nơi đây thì có lẽ là chưa ai phá vỡ được trận pháp lối vào ở Vô Định Cốc đúng không?

Mộc Mậu Thánh đế nói có cút lúng túng:

- Đúng thế, mặc dù ở đây chúng tôi có nhiều người, nhưng lại không có tông sư trận pháp nào cả. Trình độ trận pháp của tôi mặc dù khá cao, nhưng miễn cưỡng cũng chỉ thể bố trí Tiên trận cấp tám mà thôi.

Ánh mắt của Cơ Tích vẫn một mực chăm chú vào thân hình của Diệp Mặc, cũng không phải là vì cô có ý kiến gì với Diệp Mặc cả, mà là vì cô biết rõ trình độ trận pháp của Diệp Mặc tuyệt đối đã vượt qua tất cả mọi người ở đây.

Thần thức của Diệp Mặc lúc này đã bắt đầu tìm tòi ở trong hẻm núi này rồi. Hắn không biết Vô Định lão nhân là ai, cũng không biết bên trong Vô Định Cốc có thứ gì tốt. Nhưng nếu nhiều người ở đây tìm kiếm, thì khẳng định là cái Vô Định Cốc này không hề đơn giản.

- Trình độ trận pháp của tôi cũng rất bình thường. Mộc Mậu huynh, huynh có ý kiến gì không?

Hám Tử Đồng nghe nói rằng trình độ trận pháp của mọi người ở đây cao nhất cũng chỉ là Tiên trận sư cấp tám mà thôi, thì trong lòng của cô đã thất vọng lắm rồi. Không gian mà Vô Định lão nhân phong bế, mà để một Tiên trận sư cấp tám có thể tìm thấy được, thì Vô Định lão nhân cũng không thể xưng là trận pháp vô song rồi.

- Ý của tôi là muốn mười một người chúng ta ở đây chia thành từng nhóm một công phá hẻm núi này, hẳn là có thể tìm được cửa vào.

Mộc Mậu Thánh đế nói ra phương án mà trước đó mọi người đã thương lượng.

Hám Tử Đồng liền nói theo bản năng:

- Có thể làm như vậy, nhưng cũng chỉ có một phần mười cơ hội tìm được lối vào thôi, còn lại đều là khả năng cả cái không gian này sẽ bị phong bến hoàn toàn, vĩnh viễn sẽ không thể mở ra được nữa.

Mộc Mậu Thánh đế nói một cách bất đắc dĩ:

- Thực tế thì cúng tôi đã sớm thảo luận qua rồi, nhưng việc công phá trận pháp này cũng chỉ là biện pháp bất đắc dĩ mà thôi.

Diệp Mặc lúc này đột nhiên hỏi:

- Hám sư tỷ, xin hỏi lai lịch của Vô Địch Cố này ra sao? Text được lấy tại Truyện FULL

Sau khi nghe được câu hỏi này của Diệp Mặc, thì ngoại trừ người đã biết về Diệp Mặc khá rõ là Cơ Tích ra, thì những người còn lại đều kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Có thể đi tới Thần Phần Vực, thì hiển nhiên đó phải là người có sự hiểu biết nhất định về Thần Phần Vực rồi. Hơn nữa cho dù là không cố ý đi tìm hiểu về Thần Phần Vực đi chăng nữa, thì đã tu luyện tới Thánh đế liệu có mấy người không biết về những địa phương chủ yếu bên trong Thần Phần Vực chứ. Diệp Mặc rõ ràng vừa mới hỏi lai lịch của Vô Định Cốc, điều này thật sự là khiến cho người khác không biết phải nói gì.

Hám Tử Đồng nghi hoặc nhìn Diệp Mặc:

- Diệp huynh, anh thực sự là không biết Vô Định Cốc sao?

Diệp Mặc lúng túng:

- Tôi vẫn luôn cùng sư phụ tu luyện trong động phủ, chuyện hành tẩu trong tàn vực Thánh Đạo Giới, cũng chỉ vài năm gần đây mà thôi.

- Hóa ra là như vậy.

Hám Tử Đồng gật đầu hiểu ra, sau đó liền cẩn thận giải thích:

- Vô Định lão nhân tại Thánh Đạo Giới là một tồn tại trong truyền thuyết, đạo hạnh cao thâm. Thực tế thì Vô Định tiền bối còn có cả trình độ trận pháp vô cùng cường đại. Còn việc Vô Định lão nhân có phải là một Hỗn nguyên Thánh đế hay không, thì tôi cũng không rõ ràng lắm. Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, nơi mà Vô Định lão nhân ở tại Thần Phần Vực, có tên gọi là Vô Định Cốc.

- Về sau Thánh Đạo Giới xảy ra đại chiến. Thần Phần Vực bọ ảnh hưởng, thậm chí một vài tiền bối Hỗn nguyên cũng đánh tới nơi này. Vô Định lão nhân vì không muốn cuốn vào trận đại chiến đó, cho nên mới bắt đầu bố trí trận pháp, đem không gian Vô Định Cốc của chính mình phong bế lại hoàn toàn.

Lúc này Diệp Mặc đã hiểu. Khi mà Vô Định lão nhân phong bế không gian nơi ở của mình, thì sẽ không bị trận đại chiến đó ảnh hưởng tới, hiển nhiên là sẽ có vô số thần linh vật, thậm chí là các loại Đạo Quả nữa. Còn có các loại khác như công pháp truyền thừa gì gì đó. Đó tuyệt đối là một bảo tàng khổng lồ rồi.

- Hám sư tỷ, ý của chị là Vô Định lão nhân vẫn còn ở trong Vô Định Cốc sao?

Diệp Mặc nghĩ tới Vô Định lão nhân dường như đã tu luyện tới tu vi Hỗn nguyên Thánh đế, thì chắc rằng nhất định đã có được thọ nguyên vô hạn rồi.

Mộc Mậu Thánh đế lúc này đã hiểu rằng Diệp Mặc đúng là không biết Vô Định Cốc cùng với Vô Định lão nhân, cho nên liền chủ động nói:

- Trước kia khi Vô Định lão nhân phong bế nơi này, thì chưa kịp trốn vào bên trong đã bị cuốn vào trong trận đại chiến rồi. Một người bằng hữu tri kỷ của ông ta đã tới mời ông ta giúp đỡ, nhưng kết quả là lại đưa tới đại địch, khiến cho Vô Định lão nhân đã tử nạn trong trận đại chiến đó.

Một sơn cốc của Thánh đế thượng cổ đã được phong ấn vô số năm, căn bản là không cần phải hoài nghi gì, bên trong nhất địh là có vô số thứ tốt rồi. Diệp Mặc cũng không hề ngoại lệ, cũng đã động tâm rồi.

Thần thức của Diệp Mặc vừa mới quét vào hẻm núi này một lần, nhưng mặc dù không có chút manh mối nào, nhưng hắn vẫn tin rằng mình cho dù là không có cách nào phá được trận pháp phong ấn này, thì cũng có thể tìm được trận môn của trận pháp.

Ngay khi Diệp Mặc muốn đi tìm chỗ tốt, thì hắn bỗng nhiên nhìn thấy tên thư sinh kia đứng lên. Hiển nhiên là y đã chế trụ được thương thế của mình rồi.

Diệp Mặc nhìn tên thư sinh kia, bỗng nhiên khóe miệng lại mỉm cười vì đã nghĩ tới một việc. Lúc này hắn quyết định sẽ khai đao với tên thư sinh kia.

Tên thư sinh kia cũng là loại cáo già thành tinh, cho nên vừa nhìn thấy bộ dáng tươi cười không có ý gì tốt của Diệp Mặc, thì lập tức đã biết được ý của Diệp Mặc rồi. Trận pháp Diệp Mặc bố trí trong Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên vẫn còn trong ký ức của y. Bởi vậy có thể biết được rằng Diệp Mặc chính là một tông sư Tiên trận cao cấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.