Chương trước
Chương sau
Cô nhận ra Diệp Mặc rồi, cảm thấy mình không có mặt mũi nào mà đi gặp Diệp Mặc. Đừng nói là Diệp Mặc, Mục Tiểu Vận lúc trước đi cùng cô đến đại lục Thần Khung danh khí cao chót vót, cô đến gia nhập vào một môn phái cũng không được, cũng không nghĩ đến đi tìm Tiểu Vận, chính là vì không còn mặt mũi nào.

Phượng lão thu nhận Mục Tiểu Vận, thậm chí còn dẫn Tiểu Vận vào trong truyền tống trận trong sơn động kia, trước giờ cũng chưa bao giờ có lòng tốt. Nếu như không phải Diệp Mặc giúp Tiểu Vận để lại đường lui, thì Tiểu Vận sớm đã bị Phượng lão giết rồi. Cón lúc trước cô thậm chí không chỉ một lần nói trước mặt Mục Tiểu Vận, đừng ở cùng Diệp Mặc, Diệp Mặc căn bản là đang lừa cô. Nhưng trên thực tế xem ra, Băng Hồ của Phượng lão và cô mới chính là đang lừa Tiểu Vận.

Phượng lão là chỗ dựa của Băng Hồ, là trưởng bối của cô ấy, cô là chưởng môn của Băng Hồ, rất khó nói không liên quan đến mình. Huống chi, cô cũng có tình cảm sâu đậm với Phượng lão. Phượng lão cũng tương đương chết trong tay Diệp Mặc, bất luận nhìn từ góc độ nào, cô cũng không muốn gặp Diệp Mặc, cũng không muốn nghĩ đến những chuyện cũ kia.

Cô sở dĩ đau lòng, thứ nhất là nghĩ đến Phượng lão đã chết, ngay cả mấy sư đệ sư muội đồng thời đến đại lục Thần Khung cũng thất lạc. Trong thế giới này, cô bây giờ cô đơn một mình. Mục Tiểu Vận và Diệp Mặc lại là cố nhân cùng quê cô, so với cố nhân, cô cũng không chán nản như vậy. Có lúc, cô thậm chí còn ngưỡng mộ Tiểu Vận, có tướng công trước giờ vẫn nhớ thương cô.

- Y Lan, đại hội thi đấu còn chưa kết thúc, cô đi đâu vậy?

Một nữa tu thoạt nhìn tuổi tác còn lớn hơn cả Kỷ Y Lan gọi cô lại.

- Kết thúc thì đã sao? Chưa kết thúc thì sao? Tôi nghĩ kỹ rồi, bất luận tiến vào Thần Chân Linh Địa thế nào cũng không có phần của tôi, so với ở lại trong này, thì rời đi còn hơn.

Kỷ Y Lan thở dài nói.

Dung mạo của cô cũng đã khôi phục, đoán chừng Diệp Mặc cho dù dùng thần thức quét đến cô, cũng sẽ không nhận ra cô. Nhưng ở lại trong này, cô lại cảm thấy rất khó chịu.



Nghiễm Tiệp cũng đã dẫn theo Cốc Quỳnh Anh với vẻ mặt kích động cùng với Du Hòa Di đi đến, không đợi Nghiệm Tiệp nói. Cốc Quỳnh Anh đã bước đến trước mặt Diệp Mặc thiên ân vạn tạ rồi. Những thứ bên trong nhẫn trữ vật mà Diệp Mặc đưa cho cô đều là linh thạch thượng phẩm và linh khí cực phẩm, đều là đồ cực kỳ quý giá. Có thể bái nhập vào tông môn chín sao như Liên Hoa tông, hơn nữa được trưởng lão Hóa chân là Nghiễm Tiệp đích thân thu nhận làm đệ tử, lại càng là vinh hạnh không gì sánh bằng.

- Tôi đã thu nhận Cốc Quỳnh Anh và Hòa Di làm đệ tử thân truyền rồi, Diệp tiền bối cứ yên tâm đi.

Nghiễm Tiệp đợi Diệp Mặc và Cốc Quỳnh Anh nói chuyện xong, lập tức bước lên nói.

Những tu sĩ Hóa chân còn lại đều nhìn hai đệ tử Nghiễm Tiệp nhận do Diệp Mặc đề cử, ai ai cũng bước đến chúc mừng, thậm chí còn lấy quà ra tặng cho Cốc Quỳnh Anh và Du Hòa Di.

Mọi người bàn tán cũng coi như náo nhiệt, hơn mười lôi đài thi đấu có người đi quản, những tu sĩ Hóa chân này lại càng vây xung quanh Diệp Mặc, nhao nhao đến hỏi thăm các loại chuyện.

Sau khi một canh giờ trôi qua, Diệp Mặc cũng không còn thần thái thoải mái nhàn hạ như lúc trước nữa, một canh giờ trôi qua rồi, nhưng không có ai mang đến chút tin tức nào của Trì Uyển Thanh.

Đúng lúc Diệp Mặc muốn rời đi, thì một tu sĩ Hóa chân tầng thứ chín đứng ra chắp tay hành lễ với Diệp Mặc nói:

- Diệp tiền bối, hay là anh đợi ở trong này thêm hai ngày nữa, chúng tôi sẽ công bố chuyện tiền bối đi tìm Uyển Thanh tiên tử ra ngoài, tôi tin rằng, chỉ cần Uyển Thanh tiên tử đã từng xuất hiện, thì có thể tìm được.

Diệp Mặc suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể gật đầu nói:

- Vậy thì cứ như vậy đi, tôi đợi thêm hai ngày nữa vậy.

Thần thức của hắn muốn khôi phục quét được toàn bộ đại lục Thần Khung, ít nhất còn cần một tháng nữa, nếu như có thể sớm tìm được Tri Uyển Thanh, vậy thì quá tốt rồi.

Hai ngày sau, Trì Uyển Thanh cũng chưa có tin tức gì, thành chủ Cung Hoành của Tân Hải thành lại một mình tới gặp Diệp Mặc. Gã lên trên chủ đàn của hội trường, nhìn thấy mấy chục tu sĩ Hóa chân đều chỉ có thể ngồi hai bên Diệp Mặc, trong lòng càng biết lai lịch của Diệp Mặc không tần thường.

- Đoàn Càn Nguyên còn chưa đến?

Diệp Mặc nhìn Cung Hoành, không ngờ lại không nhìn thấy Đoàn Càn Nguyên.

Cung Hoành mau chóng đáp:

- Doàn hội trưởng sau khi cứu mấy vị nữ tu giao cho tôi, liền tự mình rời đi rồi. Vì y cũng không đánh trả, tôi cũng không giết một người không đánh trả.

Diệp Mặc gật đầu:

- Vậy thì cứ như vậy đi, vất vả cho anh rồi.

- Có thể làm việc cho tiền bối, là vinh hạnh của vãn bối, xin hỏi tiền bối còn giao phó gì nữa không?

Ngữ khí của Cung Hoành càng ngày càng kính cẩn.

- Không còn chuyện gì nữa rồi, chỉ có điều bất cứ tu sĩ nào đều từ tầng thấp nhất mà bò lên, trong Tu chân giới thực lực vi tôn là không tệ rồi, nhưng Tân Hải thành là của anh, có thể tận tâm tận ý giúp cho những tu sĩ tầm thường, cũng coi như là tăng thêm một tia hi vọng đại đạo cho mình rồi.

Diệp Mặc cũng coi như hài lòng với Cung Hoành biết thời cơ.

Nhưng những lời này của hắn cũng không nói khoác, hắn là một Tố đạo Thánh đế, Chứng đạo không chỉ dựa vào giết chóc và thực lực vi tôn mà thực hiện được. Chỉ khi nào đem tất cả chuyện của mình có thể thỏa mãn lương tâm, mới có thể nói đến Chứng đạo. Nếu không chỉ có thể từ con đường khác Chứng đạo, có lẽ cuối cùng cũng có thể Chứng đạo được, nhưng đạo cũng có phân chia lớn nhỏ.

Lúc trước hắn sở dĩ có thể nắm được Tâm cơ Đạo ngân của Cơ Tích, không phải vì Cơ Tích không đánh nổi hắn, mà là Cơ Tích muốn vấn đại đạo vô thượng, đạo tâm không thể có bất cứ dấu vết gì mà thôi. Những lời hắn nói, bây giờ Cung Hoành có thể nghe không hiểu, nhưng sẽ có một ngày, gã sẽ hiểu ra.

- Vâng, vãn bối nhớ rồi.

Cung Hoành mặc dù bây giờ không hiểu những gì Diệp Mặc nói, nhưng vẫn kính cẩn đáp lại.

Đợi sau khi Cung Hoành đi rồi, Diệp Mặc lúc này mới đứng dậy ôm quyền nói với những tu sĩ Hóa chân đang ngồi:

- Tọi cũng phải đi rồi, sau này các vị nếu như có tin tức của Trì Uyển Thanh, thì cứ truyền đến Liên Hoa tông là được rồi.

Nói xong, Diệp Mặc lấy ra mấy chục Tiên khí phòng ngự hạ phẩm nói:

- Chỗ này tôi chỉ có một ít Tiên khí phòng ngự hạ phẩm, các vị mỗi người một món đi.

Tiên khí phòng ngự hạ phẩm đối với Diệp Mặc mà nói quả thực cũng chẳng có tác dụng gì, thân thể hắn còn mạnh hơn nhiều so với Tiên khí phòng ngự hạ phẩm, nhưng trong này là Tu chân giới, bất cứ Tiên khí nào trong Tu chân giới đều là hàng cao cấp, huống chi tu sĩ Hóa chân của Tu chân giới khởi động Tiên khí thượng phẩm cũng còn có chút khó khăn.

Sở dĩ lấy Tiên khí phòng ngự ra, Diệp Mặc không muốn vì hắn lấy ra một đống Tiên khí tấn công, tạo thành cản tượng máu chảy thành sông sau này.

Thấy Diệp Mặc liền lúc liền lấy ra nhiều Tiên khí phòng ngự như vậy, những tu sĩ Hóa chân đang ngồi làm gì còn mất hứng nữa, ai nấy đều đứng dậy cảm ơn Diệp Mặc. Rất nhiều tông môn chín sao đều không có một món Tiên khí nào, số Tiên khí này một khi lấy về thì có thể trở thành bảo vật trấn phái rồi.

Thời gian hai ngày trôi qua, Diệp Mặc không muốn tiếp tục ở lại trong này chờ đợi nữa, vẫn là đợi sau khi thần thức của mình khôi phục rồi, sau đó quét cả đại lục Thần Khung một lượt.

Đúng lúc đo, một phi kiếm truyền tin rơi vào tay một tu sĩ Hóa chân tring niên, tu sĩ Hóa chân trung niên đó bắt được thanh phi kiếm rồi xem một lượt, lập tức vui mừng đưa phi kiếm truyền tin cho Diệp Mặc nói: Text được lấy tại Truyện FULL

- Diệp tiền bối, có tin tức của Uyển Thanh tiên tử rồi.

Diệp Mặc lại càng kích động cầm lấy phi kiếm truyền tin, với tốc độ nhanh nhất đọc phi kiếm truyền tin này một lượt. Mau chóng hắn liền từ trong phi kiếm truyền tin biết được tin của Uyển Thanh, ở bên ngoài cách nơi tổ chức đại hội khoảng mấy trăm vạn dặm, có một trấn nhỏ tên Đà Mễ trấn. Trong Đà Mễ trấn có một nữ tu Kim đan tên Liễu Xá, cô nói biết Trì Uyển Thanh. Vì Đà Mễ trấn cách nơi này quá xa, cho nên phi kiếm truyền tin đến hỏi thăm, là người dẫn đến, hay Diệp Mặc tự mình qua đó.

Diệp Mặc mau chóng cất phi kiếm truyền tin đi, nói với tu sĩ Hóa chân trung niên này:

- Cám ơn anh, anh có bản đồ không?

Tu sĩ Hóa chân trung niên này kìm chế sự kích động, lầy ra một miếng ngọc giản bản đồ, dùng thần thức ghi chú lên đó một tuyến đường, sau đó đưa cho Diệp Mặc nói:

- Trong miếng ngọc giản này tôi đã chú thích kỹ càng vị trí của Đà Mễ trấn, tiền bối chỉ cần từ nơi này qua đó là được.

Gã đương nhiên biết Diệp Mặc sở dĩ hỏi gã lấy bản đồ, là muốn hợp tác với gã.

Diệp Mặc nhận bản đồ rồi vội vàng liếc qua, sau đó nói với Nghiễm Tiệp:

- Tôi phải đi tìm bạn của tôi, sau đó sẽ đến Liên Hoa tông một chuyến, bây giờ cáo từ mọi người.

Nói xong Diệp Mặc lại lên tiếng chào những tu sĩ Hóa chân còn lại, thân hình trong nháy mắt liền phai nhạt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, liền biến mất hoàn toàn.

Tu sĩ Hóa chân trung niên kia trong mắt hiện lên tia thất vọng, Diệp Mặc còn chưa để lại thứ gì tốt cho gã. Nhưng suy nghĩ của gã còn chưa chuyển dời, thì bên tai truyền đến giọng nói của Diệp Mặc:

- Tôi có để lại một số thứ trong nhẫn trữ vật của anh, chúc anh may mắn.

Tu sĩ Hóa chân trung niên này vội vàng dùng thần thức quét vào trong nhẫn trữ vật của mình, một trăm viên tinh thạch chứa đựng Tiên linh khí cực nồng đậm đặt trong nhẫn trữ vật của gã. Số tinh thạch này gã chỉ cần dùng thần thức quét qua một chút, liền cảm nhận được tu vi của mình dường như đã tăng lên một tầng bậc mới.

Tim gã liền đập loạn xạ, thứ này tuyệt đối là Tiên tinh, bên cạnh số tiên tinh này, thậm chí còn có một số Tiên đan, và một món Tiên khí phi hành không tệ.

Phát tài rồi, gã cố gắng kìm chế sự cuồng loạn trong lòng mình, hận không thể lập tức lấy những thứ trong nhẫn trữ vật ra, kiểm tra từng món một. Nhưng gã cũng biết, Diệp tiền bối sở dĩ không trực tiếp đưa chúng cho gã trước mặt mọi người, đều là vì bảo vệ gã. Nếu như gã lấy ra kiểm tra, thật đúng là ngu ngốc.



Vị trí của Đà Mễ trấn cực kỳ vắng vẻ, hơn nữa linh khí cũng không được sung túc lắm, tu sĩ trong này chủ yếu là Tán tu, Tán tu tập trung trong Đà Mễ trấn, nguyên nhân chủ yếu là vì Đà Mễ sơn mạch. Trong này có rất nhiều di tích viễn cổ.

Rất nhiều tu sĩ thượng cổ, cũng đều thích tìm kiếm động phủ trong Đà Mễ sơn mạch, rất nhiều người sau khí bế quan liền không ra ngoài nữa. Mà trong Đà Mễ sơn mạch trừ những di tích này ra, sâu trong cùng còn có rất nhiều yêu thú, và các loại linh thảo. Ai may mắn, thậm chí còn có thể tìm được một hai đoạn linh mạch, chính vì như vậy, nơi này mới thu hút nhiều Tán tu như vậy, Tán tu có thể dựa vào nơi này mà dốc sức liều mạng và sinh tồn.

Đương nhiên nguy hiểm trong Đà Mễ sơn mạch lại càng nhiều, mặc dù Đà Mễ sơn mạch dài mấy trăm vạn dặm đối với tu sĩ cao cấp cũng không phải là dài, nhưng trước giờ chưa có ai có thể vượt qua Đà Mễ sơn mạch. Cho dù là pháp bảo phi hành cao cấp, qua nơi sâu thẳm nhất của Đà Mễ sơn mạch, cũng không thể nào bay qua một cách an toàn được. Huống chi nơi sâu thẳm của Đà Mễ sơn mạch, pháp bảo bình thường căn bản không thể nào qua nổi.

Lúc này trong một Tiên tức lâu bình thường trong Đà Mễ trấn, có một người con gái mặc quần áo màu xanh đang sợ hãi ngồi trong một góc. Cô không dám ra ngoài, vì người của Đoạn Không Lăng đảo bảo cô ở trong này đợi một vị tiền bối lai lịch vô cùng lợi hại đến tìm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.