Chương trước
Chương sau
Một đường máu tóe lên, khiến Cơ Tâm Dật và hơn mười vị Thánh đế đứng sau lưng cô lập tức dừng lại, đều sũng sờ nhìn màn máu tán loạn. Một người từng là Dục đạo Thánh đế của Thần nữ Thánh môn, không ngờ lại đơn giản như vậy chết trong tay Diệp Mặc, không mộ tiếng động.

- Thần nữ Thánh môn tôi và anh không đội trời chung …

Cơ Tâm Dật điên cuồng gào rú lên một tiếng, khăn Như Ý ngũ sắc cũng đã được cô phóng ra, ánh sáng ngũ sắc đánh về phía Diệp Mặc, Diệp Mặc không ngờ lại cảm thấy Tử Đao trong tay mình có chút thoát khỏi sự khống chế, Diệp Mặc trong lòng vô cùng kinh hãi, 36 viên Lôi Hải Thần Châu khi được phóng ra, trong lòng vẫn còn đang nghĩ chiếc khăn Như Ý ngũ sắc này của Cơ Tâm Dật có phải là có uy thế của Thần quang ngũ sắc hay không?

Thấy Diệp Mặc chém giết Oanh Hoài, tông chủ điên cuồng tấn công Diệp Mặc, những Thánh đế còn lại đồng thời phóng ra pháp bảo của mình hướng về phía Diệp Mặc.

Ngay cả Vương Nam Sương chạy đến sau cũng gia nhập vào trận chiến, Cơ Tích sau khi phóng ra một đường phi kiếm, cũng trực tiếp phóng ra Đài sen chín cánh.

Một mình Diệp Mặc phải đối diện với sự tấn công của cùng lúc hơn mười vị Thánh đế, trong đó còn có bạ vị Hóa đạo Thánh đế.

Lĩnh vực của Diệp Mặc có lợi hại đi nữa, cũng không thể nào ngăn được lĩnh vực của mười mấy vị Thánh đế cộng lại, lĩnh vực của hắn trong nháy mắt liền bị xé tan tành, Diệp Mặc điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, 36 viên Lôi Hải Thần Châu hóa thành lôi quang vô tận, khuếch tán ra tứ phía.

Vô số pháp bảo đánh lên lôi tráo do Lôi Hải Thần Châu hóa thành, khơi dậy lôi quang và ánh sáng pháp bảo đầy trời. Mỗi lần lôi quang hộ tráo của Lôi Hải Thần Châu bị đánh trúng. Diệp Mặc đều chịu cắn trả, nếu không phải thân thể của hắn cường đại, cho dù những cú cắn trả này, cũng khiến hắn thần hồn câu diệt rồi.

Cho dù như vậy, Diệp Mặc vẫn bị đánh liên tục khiến cho thổ huyết, hộ tráo Lôi Hải Thần Châu trở nên lung la lung lay, có thể bị vỡ thành mảnh vụn bất cứ lúc nào.

Diệp Mặc rất muốn đánh trả lại, nhưng lúc này hắn đến phòng ngự cũng khó khăn, đừng nói gì đến đánh trả.

Một nhát búa màu hồng mãnh liệt chém xéo phá vỡ hộ tráo Lôi Hải Thần Châu của Diệp Mặc trực tiếp đánh lên ngực Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc lại giống như không nhìn thấy, hai đường Thái Sơ Thần Văn cũng đã đánh về phía Cơ Tâm Dật.

Nếu muốn đánh trả lại, thì nhất định phải bị thương, cái này là khó tránh khỏi. Huống chi khiến Diệp Mặc không để ý đến nguy hiểm của chính mình, điên cuồng tấn công Cơ Tâm Dật chính là vì hắn cảm nhận được chút hồn phách của Mục Tiểu Vận trên người Cơ Tâm Dật.

Diệp Mặc lúc này liền cho rằng đây là thủ đoạn Cơ Tâm Dật bắt bí Mục Tiểu Vận, chỉ cần Mục Tiểu Vận dám phản kháng lại, hoặc là có chút suy nghĩ tự sát nào trong đầu, thì cô sẽ biết ngay lập tức.

Biết hồn phách của Mục Tiểu Vận đã bị Cơ Tâm Dật lấy đi một phần, Diệp Mặc làm gì còn lý trí nữa, hắn thậm chí điên cuồng tấn công Cơ Tâm Dật.

- Ngã đạo thái sơ. Thái thủy giả, hình chi thủy, thái sơ thần văn, tê thiên liệt địa, hủy tận vạn vật …

Hai đường Thần văn có thể nhìn thấy rõ ràng uốn éo bóp méo không gian giữa Diệp Mặc và Cơ Tâm Dật, mang theo uy thế xé rách thiên địa trùm lấy Cơ Tâm Dật, toàn bộ không gian xung quanh trói buộc, toàn bộ lĩnh vực Thánh đế, dưới hai đường Thần văn bóp méo không gian này tan biến như bọt xà phòng, liên tục vỡ tan.

- Thái Sơ Thần Văn …

Cơ Tâm Dật kinh hãi bật thốt lên bốn từ này, không ngờ phát hiện mình hoàn toàn không thể nào nhúc nhích được.

Lúc trước khi Diệp Mặc còn là Tiên đế, chính là dựa vào hai đường Thái Sơ Thần Văn giết chết Dục đạo Thánh đế Biên Hân Đức, mặc dù bị thương cùng Biên Hân Đức, còn liên quan đến Đảm Hàn đi trước. Nhưng bây giờ tu vi của Diệp Mặc cũng đã tăng lên Tố đạo Thánh đế rồi, cộng thêm hắn còn lấy được Thái Sơ Đạo Văn quả, Thái Sơ Thần Văn lại càng tăng lên mấy cấp bậc.

Phụt …

Một đường máu từ sau lưng Diệp Mặc phun ra, đường máu này hình như chặt đứt vai của Diệp Mặc, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh khớp xương bị chặt đứt, nhưng Diệp Mặc vẫn không thèm nhìn, khí thế của hai đường Thái Sơ Thần Văn lại càng trở nên mau chóng hơn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Diệp Mặc dừng tay, Mục Tiểu Vận bị Đại nhật Thần sơn mang đi rồi, anh không đuổi theo Đại nhật Thần sơn, còn ở lại đây, chẳng lẽ không muốn cứu Mục Tiểu Vận hay sao?

Đài sen chín cánh của Cơ Tích chỉ vứa mới mở ra một lỗ hổng trên 36 Lôi Châu của Diệp Mặc, căn bản cũng không kịp cứu Cơ Tâm Dật, chỉ có thể dùng kế sách. Huống chi, kế sách này là do những người còn lại trong Thần nữ Thánh môn nghĩ kỹ lắm rồi, lúc này tình hình cấp bách, cô trực tiếp lấy ra dùng.

Thình thịch …

Lại mấy đường ánh sáng pháp bảo đập lên hai đường Thái Sơ Thần Văn, khiến hai đường Thái Sơ Thần Văn này lại càng thêm uốn éo hơn, uy thế kia dường như không còn đáng sợ như lúc trước nữa.

Cơ Tâm Dật nhận được chút trì hoãn, mau chóng đánh khăn Như Ý ngũ sắc của mình ra, đồng thời thân hình hơi chút méo mó.

Phụt …

Hai đường máu nữa lại văng ra, nhưng lần này không hoàn toàn là máu trên người Diệp Mặc, đường máu thứ nhất là máu trên người Cơ Tâm Dật. Nửa người của Cơ Tâm Dật bị Thái Sơ Thần Văn trực tiếp đánh bay, Diệp Mặc vung tay liền bắt được một hồn đèn từ nửa thân người của Cơ Tâm Dật rơi ra. May mà cô kịp thời phóng khăn Như Ý ngũ sắc ra, cố gắng chặn lại đường Thái Sơ Thần Văn thứ hai của Diệp Mặc, mặc dù như vậy, khăn Như Ý ngũ sắc cũng vì đường Thái Sơ Thần Văn này mà rớt xuống.

Đường máu thứ hai mới chính là của Diệp Mặc, Đài sen chín cánh của Cơ Tích đồng thời chém lên bả vai của Diệp Mặc. Cho dù Diệp Mặc cũng đã là Tiên thần thể rồi, Đài sen chín cánh bị 36 viên Lôi Hải Thần Châu chặn lại một lần, bả vai của Diệp Mặc cũng bị Đài sen chín cánh chém đứt, cũng vì Diệp Mặc là Tiên thần thể đỉnh phong, bả vai của hắn mặc dù bị đánh bật máu, nhưng cũng không bị gãy đứt, chỉ là chảy chút máu mà thôi.

Diệp Mặc chộp được hồn đèn, rồi lại bị cây búa đỏ và Đài sen chín cánh đánh trọng thương, còn nữa, hắn dường như bóp nát thân thể của Cơ Tâm Dật chỉ trong nháy mắt là xong.

Khi Diệp Mặc bắt được hồn đèn, đồng thời lại có hai tia sáng bắn trúng ngực Diệp Mặc, Diệp Mặc biết ở lại trong này, hắn chỉ có thể chờ chết, hắn có lợi hại đi nữa, cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, cho dù hắn bắn mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn ra cũng chỉ có thể giết được một hai người mà thôi.

- Đợi tôi giết người của Đại nhật Thần sơn rồi, cứu được Tiểu Vận, tôi sẽ đến tìm mấy người.

Diệp Mặc thu hồi lại 36 viên Lôi Hải Thần Châu, mang theo thân thể bị tàn phá máu me khắp người trong nháy mắt biến mất.

- Sư phụ …

Cơ Tích không để ý đến Diệp Mặc, ngay lập tức liền lao tới bên người Cơ Tâm Dật, giúp Cơ Tâm Dật đỡ lấy thân thể tàn phế, đồng thời lấy ra vài viên đan dược đưa vào trong miệng của Cơ Tâm Dật.

Mấy bóng người muốn truy sát Diệp Mặc liền bay đi, Cơ Tâm Dật cố gắng nói:

- Ai cũng không được đuổi theo người này.

Vài vị Thánh đế kia lập tức tỉnh ngộ lại, Diệp Mặc đi truy sát người của Đại nhật Thần sơn, đừng nói Diệp Mặc trọng thương, căn bản cũng là đi chịu chết. Cho dù Diệp Mặc không chịu chết, hắn giết người của Đại nhật Thần sơn kia, đối với Thần nữ Thánh môn cũng chỉ có lợi, cũng không có hại gì.

Vài vị Thánh đế khâm phục liếc nhìn Cơ Tích, Cơ Tích kịp thời phóng phi kiếm ra, rõ ràng là muốn bảo người của Đại nhật Thần sơn đi trước đi, còn lúc này Diệp Mặc đuổi theo, thật quá vừa vặn.

Vương Nam Sương và Lam Ỷ Lan nhìn mặt đất đầy máu me, sững người im lặng, đây là cảnh tượng của một cuộc đại chiến lưỡng bại câu thương. Diệp Mặc bị trọng thương không có Thần linh vật cao cấp, trong thời gian ngắn rõ ràng không thể nào khôi phục được, thậm chí khôi phục rồi, cũng sẽ ảnh hưởng đến tiến trình tu luyện. Còn Thần nữ Thánh môn lại trực tiếp bị Diệp Mặc giết chết một Dục đạo, đến tông chủ cũng suýt chút nữa bị Diệp Mặc giết chết.

Nửa người Cơ Tâm Dật mặc dù được nối lại rồi, nhưng toàn thân vẫn đẫm máu, công thêm thân thể bị thương, muốn Vấn đạo Đạo nguyên cảnh giới nữa, đoán chừng cũng cực kỳ mong manh.

- Ném Mục Tiểu Vận vào trong nơi sâu cùng của Ngục Môn Sơn, để cho nó tự sinh tự diệt đi.

Một người con gái Dục đạo bị Lôi Châu của Diệp Mặc đánh thương nhẹ hung hãn nói.

- Đưa đến Mgục Môn Sơn cũng chết là cái chắc, tôi thấy không bằng chủ động đưa cô ấy đến Đại nhật Thần sơn. Bất luận tên Diệp Mặc đó sống hay chết, bảo hắn đến Đại nhật Thần sơn tìm bạn đời của hắn.

Lại có một người con gái Tố đạo căm hận nói.

Vết thương của Cơ Tâm Dật quá nặng, lúc này căn bản cũng không còn năng lực chiến đấu nữa, cô chậm rãi nói:

- Mục Tiểu Vận chết là cái chắc, đơị Diệp Mặc đuổi ra rồi, thì phái người đưa đến Đại nhật Thần sơn đi.

Lam Ỷ Lan há hốc mồm, phát hiện mình một từ cũng không nói ra được. Cô không biết lúc này nên nói gì, giúp Mục Tiểu Vận sao? Hay là đồng tình với câu nói của tông chủ? Đại thù của Diệp Mặc và Thần nữ Thánh môn cũng đã kết rồi, bất luận là giúp ai, cũng không phải là chuyện cô có thể làm được.

- Lam Ỷ Lan, cô cũng được đấy, giam cô trong Ngục Môn Sơn, bây giờ cô còn có thể xuất hiện trong này, vừa nãy Diệp Mặc giết Thánh đế của Thánh môn chúng ta, cô đang làm gì?

Vị Dục đạo vừa mới nói chuyện mỉa mai nhìn Lam Ỷ Lan đang đứng một bên nói.

Lam Ỷ Lan tiến lên một bước, khom người nói với Cơ Tâm Dật:

- Đệ tử nghiệp chướng quá nặng, xin tông chủ trách phạt.

- Ỷ Lan sư muội không phải tự mình ra ngoài, là Diệp Mặc tự mình chém dây xích trên người cô ta.

Vương Nam Sương lạnh lùng đứng bên cạnh nói.

Cô cực ghét cái ác, nếu như đổi lại là người khác lớn lối giết người trong Thần nữ phong như vậy, cô cho dù đuổi đến chân trời góc biển cũng phải chém chết người đó. Nhưng chuyện này là do Thần nữ Thánh môn giam vợ của Diệp Mặc trước, thậm chí còn chuẩn bị đưa đến Đại nhật Thần sơn tế sơn nữa.

Diệp Mặc nếu như không phát điên, đó mới là điều khiến cô xem thường. Cho nên, cô cũng không đuổi giết Diệp Mặc. Nhưng vì muốn Diệp Mặc đối sát với Đại nhật Thần sơn, nên mới không có ý đuổi giết. Nếu không cô tuyệt đối sẽ không để ý đến chuyện khác, sớm đãn truy sát theo rồi.

Cơ Tâm Dật vẫn rất yếu, cô liếc nhìn Vương Nam Sương, lúc này mới nhìn qua Lam Ỷ Lan nói:

- Cô đi đi, từ hôm nay trở đi, cô cũng không còn là người của Thần nữ Thánh môn nữa.

Sắc mặt của Lam Ỷ Lan ngay lập tức trở nên tái nhợt, cô cũng không mở miệng phản bác lại, Thần nữ Thánh môn là đệ nhất Thần Thánh tông môn trong Thánh đạo Tàn giới, là nơi ai ai trong Thánh đạo Tàn giới cũng kính ngưỡng, còn bây giờ cô không ngờ lại bị trục xuất ra khỏi Thần nữ Thánh môn.

- Đi thôi, đến chủ điện nghị sự ngay lập tức, một khi tên Diệp Mặc đó rời khỏi Thần nữ Thánh môn, trực tiếp đóng đại trận hộ sơn lại ngay.

Cơ Tâm Dật nói xong, không thèm nhìn Lam Ỷ Lan một cái.

Vài vị Thánh đế có quan hệ tương đối tốt với Lam Ỷ Lan, cũng run lên một cái, không ai dám nói bất cứ câu nào vào lúc này.



- Sư phụ, con và sư phụ cùng đi.

La Bế Nguyệt nghe thấy Lam Ỷ Lan nói xong, không chút do dự chọn rời khỏi Thần nữ Thánh môn.

Lam Ỷ Lan thở dài một tiếng, gật đầu nói:

- Cũng được, con cùng ta rời khỏi nơi này thôi.



Không ai biết, Diệp Mặc lúc này vẫn chưa đuổi theo ra ngoài, hắn lại đến Ngục Môn Sơn, thậm chí còn trốn trong đó trị thương. Cơ Tích muốn lừa hắn ra ngoài đánh nhau với người của Đại nhật Thần sơn, hắn cũng không phải thằng ngốc. Đại nhật Thần sơn muốn lấy Mục Tiểu Vận tế sơn, hắn cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng không phải bây giờ, bây giờ hắn chắc chắn Mục Tiểu Vận vẫn còn trong Thần nữ phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.