Chương trước
Chương sau
Trong không gian uốn éo này, Lư Khâu Cố không ngờ không biết điểm rơi của đao văn uốn éo này ở chỗ nào. Lúc này lão hoàn toàn không thể trốn tránh được, chỉ có thể điên cuồng phóng ra Sâm La Hoàn.

Trong vòng ảnh đập ra, muốn chặn lại đao văn uốn éo mà Diệp Mặc bổ xuống kia.

Ken két…

Một tiếng nổ vang lên không ngừng, vô số vòng ảnh mà Sâm La Hoàn mang đến đập vào cùng với đao văn uốn éo kia.

Một đường máu tóe ra, Lư Khâu Cố thở ra. Mặc dù lão cũng bị đường đao văn uốn éo kia đánh thương, nhưng cũng không lo ngại. Đao văn không gian uốn éo kia, quả thực cũng thật đáng sợ.

- Vị tiên hữu này, đợi chút, tôi…

Lư Khâu Cố sau khi chặn lại Lạc Ngân Đao Văn thứ nhất của Diệp Mặc, lập tức liền kêu dùng lại. Lão biết mình chẳng những không phải là đối thủ của Diêp Mặc, ngược lại cũng kém quá xa, tiếp tục đánh nữa, lão cũng chết là cái chắc.

Nhưng lão còn chưa dứt lời, thì năm đường lôi thương như tia chớp chặn lại tất cả đường đi của lão, căn bản không thể nào chạy thoát nổi.

Lư Khâu Cố sắc mặt lộ vẻ dữ tợn, lão không ngờ Diệp Mặc lại hung hãn như này, không cho lão một cơ hội sống sót nào. Từng đường khí tức thần nguyên điên cuồng từ người lão tràn ra, dường như ngay lập tức, toàn bộ không gian đều bị vỡ tan.

Diệp Mặc biến sắc, tên này không ngờ không trọng thương liền tự nổ, quả thực quá quyết tuyệt. Nếu như ở bên ngoài, hắn lập tức sẽ rời đi, nhưng trong này một khi không khống chế được lão, thì cả cửa hàng này và tất cả những thứ xung quanh thậm chí cả Luân Lan Thánh Đạo thành cũng sẽ bị hóa thành tro bụi.

- Thuấn tức…

Lúc này, Diệp Mặc lập tức liền phóng ra thần thông Thuấn Tức, không gian xung quanh như vào lúc này hoàn toàn dừng lại, thời gian cũng không trôi đi, dừng lại.

Đây chỉ là thời gian một giây, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, thời gian một giây này cũng đã quá đủ rồi. Tử Đao từ trong không trung bổ xuống, Lư Khâu Cố trơ mắt nhìn Tử Đao lấy tính mạng của lão đi, thiêu đốt nguyên thần của lão.

Lão không thể làm được gì, vì lúc này lão sắp phát nổ rồi, còn thời gian trong nháy mắt lão phát nổ lại dừng lại. Nếu như lão không toàn lực chuẩn bị phát nổ, thì cho dù là pháp tắc thời gian Thuấu Tức, lão cũng có thể giải thoát được.

- Pháp tắc dừng thời gian…

Sau khi thân thể điên cuồng của Lư Khâu Cố bị Tử Đao bổ xuống, trong nguyên thần chỉ có một ý thức duy nhất.

Bùm…

Cho dù Diệp Mặc kịp thời ngăn chặn lại sự phát nổ của Lư Khâu Cố, nhưng trong nháy mắt Tử Đao nổ xuống thân người lão, lão cũng đã cổ động nguyên thần phát nổ, chỉ có điều biên độ cũng nhỏ hơn trước vô số lần mà thôi.

Cho đến khi tên Tiên đế đứng sau lưng lão bị tiếng nổ vang đập trúng, trong nháy mắt biến thành màn máu.

Từ khi Diệp Mặc xuống, cho đến khi hai tên Thánh đế của Đô đình Thần môn bị giết, cũng chỉ trong mấy giây mà thôi.

Khi vừa mới đến, Đô đình Thần môn còn có bốn người, bây giờ chỉ còn lại một tên Tiên đế tên Thích Xuyên kia mà thôi. Còn Thích Xuyên lúc này lại sững sờ không khác gì như một thằng ngốc.

Đối với những Tiên nhân vừa mới chứng kiến trận chiến này, trận chiến này đến cũng nhanh, mà kết thúc cũng nhanh.

Diệp Mặc thu hồi Tử Đao lại, ôm quyền nói với những người trong cửa hàng:

- Các vị, bổn các có một số chuyện, hôm nay tạm thời đóng cửa, mong các vị thông cảm.

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, ai nấy đều hướng về Diệp Mặc cáo từ.

Diệp Mặc giơ tay túm chặt lấy tên Thích Xuyên căn bản cũng không dám rời đi cũng không dám cầu xin, lúc này mới nói với hai người Thanh Như và Đại cung chủ Ngu Tú của Băng Thần cung vẫn còn đang sững sờ kia:

- Đại cung chủ, Thanh Như tiên tử, cùng lên lầu nói chuyện đi.

- Diệp các chủ, không ngờ tu vi của anh lại đến bước này rồi, tôi còn cho rằng anh mới chỉ là tu vi Tiên đế, thật hổ thẹn…

Ngu Tú lúc này mới cảm thán nói.

Diệp Mặc đơn giản liền giết chết một Dục đạo Thánh đế, điều này chứng tỏ tu vi của Diệp Mặc căn bản cũng không kém gì Hóa đạo, thậm chí là cường giả trong những Hóa đạo nữa.

Thanh Như đôi mắt đẹp đồng thời lộ ra sự kinh ngạc, cô cũng giống như sư phụ của mình, bị tu vi của Diệp Mặc dọa sợ rồi. Mặc dù cô biết thành tích của Diệp Mặc sau này chắc chắn không tầm thường, nhưng cái tương lai này cũng quá nhanh, thời gian mới gần đây thôi mà?

- Diệp sư huynh, Thanh Như năm đó biết Diệp sư huynh không phải là Tiên nhân tầm thường, bây giờ xem ra, Thanh Như vẫn là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Thanh Như lần này nói chuyện, gỡ mảnh lục mỏng trên mặt xuống, tỏ vẻ tôn trọng Diệp Mặc. Trong lòng lại càng thở dài cho con mắt thiển cận của Nhiếp Song Song. Nhiếp Song Song muốn giết Diệp Mặc chỉ vì minh đạo mà thôi. Nhưng sau này sau khi Nhiếp Song Song Chứng đạo Thánh đế rồi, cô phát hiện so với Diệp Mặc, cô cũng chẳng là cái gì, thì không biết có tâm trạng như nào nhỉ?

Mục Tiểu Vận vẫn đứng im lặng bên cạnh Diệp Mặc, sau khi nhìn dung nhan Thanh Như liền vô cùng chấn động, bản thân cô chính là nữ nhân tuyệt sắc, cộng thêm ở trong Thần nữ phong đã lâu, tu luyện công pháp Trú Nhan của Thần nữ Thánh môn, dung nhan lại càng vô cùng kinh người hơn. Cho dù như vậy, cô không ngờ lại thua kém Thanh Như đang đứng trước mặt cô này.

Người con gái trước mặt này, trong ấn tượng của cô, dường như chỉ có Thần nữ Cơ Tích của Thần nữ Thánh môn mới có thể so sánh cùng được. Cho dù Cơ Tích so với cô, cũng thiếu đi một chút gì đó mà không diễn tả thành lời được.

Mục Tiểu Vận khác với những người con gái khác, tất cả tâm tư của cô đều dồn lên người Diệp Mặc, nhưng là một người con gái, nếu như nói không để ý đến dung mạo của mình một chút nào, thì tuyệt đối không thể nào.

Diệp Mặc mỉm cười, kéo tay Mục Tiểu Vận nói với Thanh Như và Đại cung chủ Ngu Tú:

- Đây là vợ tôi, Mục Tiểu Vận.

Sau đó, hắn lại giới thiệu với Mục Tiểu Vận: xem tại TruyenFull.vn

- Tiểu Vận, đây là Thanh Như tiên tử và sư phụ của cô ấy Ngu Tú, Ngu Tú là đại cung chủ của Băng Thần cung. Lúc trước anh bị vây trong Băn Thần cung, chính là Thanh Như đã giúp anh ra ngoài.

Nghe nói Thanh Như còn cứu Diệp Mặc một lần, Mục Tiểu Vận mau chóng bước lên cám ơn:

- Cám ơn Thanh Như tỷ tỷ đã cứu chồng tôi.

Thanh Như biết rõ con người Diệp Mặc này cực trọng ân nghĩa, cho dù lúc trước đại trận Băng Thần là do Băng Thần cung cô phát động, nhưng Diệp Mặc cũng không vì vậy mà giận lây sang cô, ngược lại còn cảm ơn cô cứu mạng hắn.

- Chị Tiểu Vận, tu vi của chị cao hơn tôi, lại là vợ của Diệp đại ca, theo lý mà nói tôi phải gọi chị là chị. Diệp đại ca khách khí, nhưng thực ra anh ấy cũng cứu tôi nữa.

Thanh Như mau chóng nói.

Diệp Mặc cười ha hả nói:

- Mọi người cứ tiện gọi thế nào thì gọi, Tiểu Vận nhỏ tuổi hơn chút, gọi Thanh Như tỷ tỷ cũng nên.

Thấy Diệp Mặc nói vậy, Thanh Như cũng không phản đối nũa. Cô mặc dù biết tu vi của Tiểu Vận cao hơn cô, nhưng đồng thời tuổi tác của Mục Tiểu Vận rõ ràng cũng nhỏ hơn cô nhiều.



Bốn người sau khi lên lầu ngồi xuống, Mục Tiểu Vận chủ động lấy ra Tiên linh trà cao cấp thiết đãi thầy trò Thanh Như.

- Ngu Tú đạo hữu, hai người sao lại đến Thánh đạo tàn giới? Rồi sao lại bị người của Đô đình Thần môn truy sát?

Diệp Mặc đợi mọi người ngồi xuống hết rồi, lúc này mới hỏi.

- Thánh đạo Tàn giới? Không phải là Thần Phần vực sao?

Thanh Như nghi ngờ hỏi.

Diệp Mặc cười nói:

- Lúc đầu tôi cũng tưởng rằng nơi này là Thần Phần vực, sau đó mới biết nơi này là Thánh đạo Tàn giới, tên Thần Phần vực chỉ là cách gọi giản lược của một số người thôi. Vì trong Thánh đạo Tàn giới thực sự có một nơi tên Thần Phần vực, Thần Phần vực có thể Chứng đạo, rất nhiều người liền quen gọi Thánh đạo Tàn giới là Thần Phần vực.

Ngu Tú rõ ràng cũng không để ý trong này tên là gì, cô thở dài nói:

- Diệp tiên hữu, bây giờ tôi mới biết tông chủ hạ thiên vực lúc trước đề nghị củng cố lại thông đạo phong ấn từ Tiên giới lên Thánh đạo giới chính là anh.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng là tôi.

Ngu Tú lại đứng lên khom người nói với Diệp Mặc:

- Diệp tiên hữu cống hiến rất nhiều cho Tiên giới, xin cho phép Ngu Tú bái một lạy.

Diệp Mặc mau chóng đỡ lấy Ngu Tú nói:

- Bất luận là từ phương diện nào, Đại cung chủ cũng đều lớn hơn Diệp Mặc, Đại cung chủ không cần nhất thiết phải như vậy. Đại cung chủ từ phong ấn đó lên, vậy phong ấn đó có phải có vấn đề hay không?

Câu nói sau mới là thứ Diệp Mặc sốt ruột muốn biết, hắn sắp phải đến Hư Thị, trước khi đến Hư Thị, hắn cần phải củng cố lại phong ấn một chút, tránh lúc đó lại xảy ra vấn đề. Ai mà biết hắn sẽ ở trong Hư Thị bao nhiêu lâu chứ? Nếu như kéo dài thời gian quá lâu, một khi phong ấn xảy ra chuyện gì, đối với Tiên giới cũng không phải chuyện tốt.

- Tôi chính là vì việc này nên mới đến.

Ngu Tú nghiêm mặt nói:

- Lúc trước tôi sau khi Chứng đạo thành công, chuẩn bị dẫn Thanh Như đi ba mươi ba thiên vực thăm thú rèn luyện, lại biết được chuyện thông đạo từ Tiên giới đến Thần Phần Vực, cũng chính là đến Thánh đạo Tàn giới. Rất nhiều Tiên đế đều thông qua thông đạo này, muốn đến Thánh đạo Tàn giới Chứng đạo. Khi tôi đến thông đạo Tiên giới, lại phát hiện trận pháp phong ấn thông đạo đó cũng lỏng lẻo rồi, khí tức Tiên giới sớm đã tràn ra ngoài, cho dù trong Thánh đạo Tàn giới cũng có thể cảm nhận được khí tức Tiên giới.

Diệp Mặc gật đầu, khi hắn đến Thánh đạo Tàn giới, liền biết trận pháp phong ấn cách ly khí tức của thông đạo đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Bây giờ Ngu Tú nói phong ấn trận pháp đó lỏng lẻo, hắn cũng không kinh ngạc chút nào.

- Tôi trong lòng lo lắng, trong Tiên giới cũng không có ai có thể phong bế lại phong ấn này. Tôi vốn dĩ chính là tông sư Tiên trận, cộng thêm Chứng đạo thành công, xảy ra chuyện như này, tôi đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ngu Tú nói đến đây, Diệp Mặc cũng đã hiểu ra, hắn lập tức hỏi:

- Đại cung chủ muốn đến Thánh đạo Tàn giới học trận pháp, sau đó phong bế lại phong ấn kia?

Ngu Tú ảm đạm gật đầu nói:

- Lúc trước quả thực tôi là nghĩ như vậy, cho nên dẫn Thanh Như đến Thánh đạo Tàn giới. Nhưng sau khi tôi đến đây, mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi. Trong Tiên giới, tôi là một tông sư trận đạo, nhưng trong Thánh đạo Tàn giới, tôi cũng chẳng là cái gì cả. Đừng nói chút tu vi này của tôi không ra gì, cho dù tu vi của tôi có là cao trong này, cũng không thể nào hoàn thành phong bế lại trận pháp cách ly khí tức kia.

Diệp Mặc cũng không tiếp lời, hắn hiểu ra ý tứ của Ngu Tú, đừng nói học trận pháp của Thánh đạo Tàn giới không phải là chuyện mà Ngu Tú có thể làm được trong thời gian ngắn, cho dù là Thần tinh và Thần linh mạch mà phong ấn trận pháp cách ly khí tức kia cần, cũng không phải là thứ mà cô có thể trả nổi.

- Tôi dẫn Thanh Như đi mấy năm rồi, lại phát hiện trong này đâu đâu cũng là khe rãnh tung hoành, pháp tắc hỗn loạn. Muốn học trận pháp, lại càng khó khăn. Nhưng chính vào lúc này, tôi và Thanh Như lại gặp được phân thân của tông chủ Đô đình Thần môn. Tông chủ đó bản thân cũng là Hóa đạo đỉnh phong rồi, phân thân của lão cũng cực kỳ đáng sợ. Lão sau khi nhìn thấy Thanh Như, không ngờ lại động lòng, muốn lấy Thanh Như làm lô đỉnh của lão, giúp lão Vấn đạo Đạo nguyên.

Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ra Đô đình Thần môn có ân oán gì với thầy trò Thanh Như, nhưng nói đi cũng phải nói lại, một người con gái như Thanh Như này là lô đỉnh của Đạo nguyên đỉnh phong Thánh đế, quả thực quá thích hợp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.