Chương trước
Chương sau
- Ngươi chờ một chút, Thân Đồ Hưng Đức đâu?

Người quản lý này gọi Diệp Mặc lại, lạnh lùng hỏi một câu.

Diệp Mặc mờ mịt nhìn thoáng qua người quản lý này, một hồi lâu mới nói:

- Thân Đồ Hưng Đức, ta làm sao biết được? Ta có chút xích mích với lão, không thèm để ý tới lão.

- Ta biết, vừa rồi ngươi ra ngoài làm gì hả?

Người quản lý này ngữ khí càng u ám lạnh lẽo.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Ta nghỉ lại đây cũng đã thanh toán thần tinh, chẳng lẽ ngay cả ra ngoài tiểu tiện cũng phải báo cáo với ngươi sao? Ta là bán mình cho ngươi, hay là ai vào ở đây đều phải bị các ngươi hạn chế hành động?

-...

Người quản lý con mắt nhỏ dài này lập tức bị nghẹn, mà Diệp Mặc lại không nhanh không chậm tiến vào trong Tiên tức lâu, trong nháy mắt biến mất trước mặt y.

Y không tiếp tục đuổi theo Diệp Mặc vặn hỏi nữa, mà nhanh chóng ra khỏi Hạm Thần Ổ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã đi tới nơi Diệp Mặc và Thân Đồ Hưng Đức chiến đấu.

Sau khi y nhìn thấy nơi này đã bị Diệp Mặc đốt không có một chút dấu vết gì, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Y khẳng định Thân Đồ Hưng Đức đã bị giết rồi, nhưng tên Tiên đế tên là Diệp Mặc trong một thời gian ngắn ngủi vậy mà có thể giết chết Thân Đồ Hưng Đức, đây quả thực là nghe quá kinh người.

Trừ phi người tên là Diệp Mặc kia không phải là Tiên đế, không cần trừ phi nữa, y khẳng định Diệp Mặc không phải là Tiên đế, tu vi ít nhất là Dục đạo Thánh đế trở lên. Khó trách dám một mình tiến về Hư Thị, thì ra là che giấu tu vi. Người quản lý này sau khi hiểu rõ điểm ấy, cũng không tiếp tục ở lại chỗ này nữa, quay người nhanh chóng về tới Hạm Thần Ổ.



- Ngươi ở đây làm gì hả?

Diệp Mặc nhìn chằm chằm một gã Tố đạo Thánh đế đứng ở giữa gian phòng của Thanh Như lạnh giọng nói, người này hắn nhận ra, lúc trước khi hai người Thanh Như và Tiểu Vận đi xuống, thằng này chủ động xum xoe nhưng Thanh Như và Tiểu Vận không có để ý tới gã. Diệp Mặc còn nghe được thằng này tên là Phùng Anh Vệ, là người của Thương Vũ Thần Cốc.

Phùng Anh Vệ hiển nhiên là biết rõ Thân Đồ Hưng Đức đi theo Diệp Mặc, gã căn bản không nghĩ là Diệp Mặc lại có thể trở về, cho nên gã định đoạt về tay một người trước khi Thân Đồ Hưng Đức quay lại đã rồi nói sau. Đợi lát nữa Thân Đồ Hưng Đức cho dù là đã trở về, cũng không thể bởi vì một người phụ nữ mà đắc tội Thương Vũ Thần Cốc.

Nhưng Thân Đồ Hưng Đức chưa trở về, người tên là Diệp Mặc này rõ ràng đã về tới trước rồi.

- Thì ra là Diệp tiên hữu, ta tới đây là muốn tìm…

Phùng Anh Vệ nhất thời nghẹn lời, lại tìm không thấy lý do thích hợp.

- Cút.

Diệp Mặc giơ chân lên một phát, Phùng Anh Vệ đã bị Diệp Mặc trực tiếp đá vào ngực, bay lên không phun ra một ngụm máu tươi.

Chờ lúc gã rơi trên mặt đất, vậy mà không dám trách hỏi Diệp Mặc, quay người vội vã đi. Gã cũng không phải là đồ ngốc, Thân Đồ Hưng Đức đi theo Diệp Mặc cùng đi ra, bây giờ Thân Đồ Hưng Đức chưa trở về, Diệp Mặc thì lại đã trở về, chuyện này nếu mà đơn giản mới là lạ.



Chuyện Thân Đồ Hưng Đức mất tích, cũng chẳng có bao nhiêu người chú ý, dù sao mọi người ở đây đa số cũng là vì chờ thuyền tiến về Hư Thị, bất kể Diệp Mặc mất tích, hay là Thân Đồ Hưng Đức mất tích đều chẳng phải là chuyện gì lớn lao, tối đa chỉ truyền bá trong một phạm vi nhỏ mà thôi.

Mà Diệp Mặc lúc này lại sửa sang lại đồ đạc của mình trong Thế giới trang vàng. Trong chiếc nhẫn của Thân Đồ Hưng Đức hắn cũng đã lấy được mấy ngàn vạn thần tinh thượng phẩm, nhưng thần linh mạch chỉ có một dòng trung phẩm thôi, kém xa tít tắp môn chủ giàu có của Đô đình Thần môn.

Bây giờ thần tinh của Diệp Mặc ngoại trừ đưa cho Ngu Tú và bảo Ngu Tú mang cho Lạc Ảnh, cộng lại đã gần trăm triệu rồi.

Trong chiếc nhẫn của Thân Đồ Hưng Đức, những thần linh thảo và vật liệu kia tuy khiến cho Diệp Mặc rất là mừng rỡ, nhưng thứ khiến cho Diệp Mặc cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Chân Vân Sa kích cỡ tương đương như một quả bóng rỗ kia.

Đã lấy được Chân Van Sa và Ma Ngọc Kỳ Vũ, Diệp Mặc chuẩn bị tiếp tục thăng cấp Thời Không Thoa.

Hỏa linh - Tiểu Thanh không cách nào nung chảy Thí Đạo Đoản Thương kia, nhưng luyện chế thần khí thượng phẩm, nung chảy tiên tài cấp mười hai hiển nhiên là không thành vấn đề.

Vì tăng cường phòng ngự trong hư không, Diệp Mặc gần như muốn Thời Không Thoa hoàn toàn thay đổi hình dáng, chẳng những gian phòng đều bị thay đổi, ngay cả trận pháp cả thảy cũng đều tăng cường hoặc là trực tiếp đổi luôn.

Một năm sau, Diệp Mặc nhìn Thời Không Thoa đã hoàn toàn thay đổi hình dạng trước mắt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Hai món tiên tài cựa phẩm cũng bị hắn thêm vào, Thời Không Thoa được hắn luyện chế thành một món thần khí thượng phẩm, hơn nữa còn là thần khí thượng phẩm phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.

Có thể biến Thời Không Thoa thành thần khí thượng phẩm, ngoại trừ trình độ luyện khí cực mạnh của Diệp Mặc ra, cũng có quan hệ cực lớn với trinh độ trận pháp của hắn. Sau khi trận pháp phong ấn con đường từ Tiên giới đến Thánh đạo Tàn giới một lần nữa phong ấn lại, trình độ trận pháp của Diệp Mặc càng tăng lên vù vù. Mà luyện khí và trận pháp vốn là phải kết hợp với nhau, chính vì vậy, Diệp Mặc mới có thể luyện chế Thời Không Thoa thành tinh phẩm trong thần khí thượng phẩm.

Diệp Mặc biết rõ vé tàu tiến về Hư Thị hắn đừng mong nữa, hiện tại pháp bảo phi hành của hắn đã thăng cấp hoàn tất, đã có thể tiến về Hư Thị rồi. Diệp Mặc từ Thế giới trang vàng đi ra, phát hiện Thanh Như và Mục Tiểu Vận đều ở trong phòng.

- Tướng công, anh xuất quan rồi sao?

Mục Tiểu Vận trông thấy Diệp Mặc xuất quan, lập tức vui mừng đứng lên. Thanh Như tới hỏi một số vấn đề trong tu luyện, Mục Tiểu Vận dứt khoát cũng không có tu luyện, giải đáp giúp Thanh Như. Sau đó hai người lại nói đến chuyện Diệp Mặc, nghe Mục Tiểu Vận nói chuyện Diệp Mặc từ địa cầu đến tiểu thế giới, Thanh Như lại càng nghe càng thấy thú vị.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Đúng vậy, Thanh Như, cô đi kêu Phục Phi ra đi, bây giờ chúng ta sẽ đi.

Nghe nói sắp sửa rời khỏi Hạm Thần Ổ, tiến vào hư không tiến về Hư Thị, bất kể là Thanh Như hay là Mục Tiểu Vận đều có chút khẩn trương, dù sao rất nhiều người tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều, cũng không giống như bọn họ, dám khống chế pháp bảo phi hành tiến về Hư Thị.

Phục Phi rất nhanh liền đi ra, nhưng y lại không hề khẩn trương, thậm chí còn có chút ít nóng lòng muốn thử.



- Cái gì? Bây giờ mọi người muốn đi Hư Thị?

Tiên đế giúp Diệp Mặc trả phòng kia cũng có chút không dám tin nhìn bốn người Diệp Mặc.

Cho dù là bốn Hóa đạo đỉnh cao, cũng không dám như vậy mà tiến về Hư Thị, mà bốn người Diệp Mặc lại muốn một mình tiến về Hư Thị.

- Đúng vậy, không có vé tàu, chúng tôi chỉ có thể tự đi.

Diệp Mặc nói, bản thân lại cũng không có bao nhiêu lo lắng. Muốn nói hư không, hắn đã dạo chơi một thời gian rất dài trong hư không, đối với hư không sớm đã có các loại kinh nghiệm. Hơn nữa, nếu như vô tình gặp lúc vạn phần khẩn cấp, cùng lắm thì tiên vào Thế giới trang vàng mà thôi. Chủ yếu nhất là, hắn có là bàn phương vị tiến về Hư Thị.

- Bốn người đơn độc tiến về Hư Thị?

- Còn có một Đại La Tiên?

- Bọn họ có thể biết Hư Thị ở phương hướng nào không? Nếu như không biết phương hướng, cho dù là phi hành một vạn năm trong hư không cũng không cách nào đến được Hư Thị.



Bốn người Diệp Mặc một mình tiến về Hư Thị lập tức đưa tới chấn động xôn xao tại Hạm Thần Ổ, một mình tiến về Hư Thị, đó là chuyện mà rất ít Đạo nguyên Thánh đế mới dám làm, bây giờ cho dù là Đạo nguyên Thánh đế cũng không dám một mình tiến về Hư Thị, mà lúc này đã có bốn người không biết trời cao đất rộng muốn từ Hạm Thần Ổ tiến vào hư không, rồi tiến về Hư Thị.

Trong lúc nhất thời, gần như tất cả tiên nhân đang chờ thuyền đều đi ra xem náo nhiệt, trong đó thậm chí có một Đạo nguyên Thánh đế. Bởi vì chuyến thuyền tiếp theo cũng chỉ cần hơn một năm thời gian nữa thôi sẽ đi qua, lúc này đã không còn ai tiếp tục bế quan nữa.

Khi Diệp Mặc phóng ra thần khí thượng phẩm - Thời Không Thoa, một vài Thánh đế đều trong nội tâm thầm than, bốn tiên nhân thông thường thật giàu có, ngay cả thần khí phi hành thượng phẩm cũng có, khó trách muốn mạo hiểm thử một lần.

- Đợi một chút.

Một gã Hóa đạo Thánh đế ngăn cản Diệp Mặc đã phóng ra Thời Không Thoa.

Diệp Mặc ý bảo ba người Thanh Như, Mục Tiểu Vận và Phục Phi lên Thời Không Thoa trước, lúc này mới chắp tay hỏi:

- Chúng tôi sắp sửa đi vào hư không rồi, vị tiên hữu này có gì chỉ giáo?

Hóa đạo Thánh đế này cũng không có chắp tay, chỉ chỉ vào cửa vào hư không trước Thời Không Thoa nói:

- Cái cửa vào hư không này không phải là tư nhân, nếu như muốn qua nơi này, cần phải bỏ ra một lượng thần tinh nhất định. Nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi một câu, cho dù là ngươi tiến vào hư không được, cũng không cách nào sinh tồn được. Nếu như ngươi tin tưởng lời Biệt Phong ta nói, ta sẵn lòng giúp ngươi tìm bốn tấm vé tàu, thuyền cũng không hơn một năm nữa sẽ đi qua.

Lời Biệt Phong nói thoạt nhìn như là suy nghĩ cho mấy người Diệp Mặc, nhưng từ trong ánh mắt của gã Diệp Mặc đã nhìn ra, gã là nhắm vào Thời Không Thoa của mình.

Đoán chừng trong lòng gã đang nghĩ tới một món Thời Không Thoa thượng phẩm, cùng hắn lưu lạc trong hư không, còn không bằng cho gã dùng.

- Ta cứ không đưa thần tinh cho ngươi, ngươi lại có thể làm khó dễ được ta sao?

Diệp Mặc khinh thường nhìn Biệt Phong nói. Hắn đã nhìn ra Biệt Phong này căn bản không phải người của Hạm Thần Ổ, thuần túy là muốn lừa gạt mình ở lại.

Sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, Biệ Phong quả nhiên biến sắc, gã không ngờ Diệp Mặc đã nhìn ra gã cáo mượn oai hùm. Nếu như Diệp Mặc ở lại, vậy gã tuyệt đối sẽ có biện pháp đoạt thần khí thượng phẩm của Diệp Mặc về tay, nhưng người ta một Tiên đế vậy mà không nịnh gã, khiến cho gã phẫn nộ, lại không thể làm gì được.

Dù sao nơi nàu là Hạm Thần Ổ, gã không thể chủ động động thủ.

Người con mắt nhỏ dài đứng ở phía sau kia chính là người quản lý, khóe miệng chỉ cười lạnh. Lúc này gã đã biết sự đáng sợ của Diệp Mặc, nếu như Biệt Phong thật sự giữ Diệp Mặc lại, đó chính là bản thân gã muốn chết. Nguồn tại http://Truyện FULL

Diệp Mặc dạy dỗ Biệt Phong một chầu xong, trực tiếp khống chế Thời Không Thoa từ cửa ra vào của Hạm Thần Ổ nhảy vào hư không. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Thời Không Thoa liền biến mất trong thần thức của mọi người không thấy gì nữa.

- Chỉ là bốn con sâu cái kiến cũng dám tiến vào hư không một mình tiến về Hư Thị, quả thực là muốn chết.

Biệt Phong không lừa gạt được Diệp Mặc, nhìn chằm chằm nơi Thời Không Thoa biến mất hừ lạnh nói một câu, lại cũng không dám ngang nhiên tiến lên cướp đoạt.



- Không đúng rồi.

Diệp Mặc nhìn la bàn chỉ phương hướng bị hắn khảm nạm vào phía trước Thời Không Thoa, cau mày nói một câu.

- Cái gì không đúng?

Bên cạnh Mục Tiểu Vận vội vàng hỏi một câu.

Diệp Mặc chỉ vào la bàn chỉ phương hướng nói:

- Cái la bàn chỉ phương hướng này bên trên căn bản là không có phương vị, chúng ta sao đi Hư Thị được?

Hư không bên ngoài Thánh đạo giới vô cùng vô tận, vô biên vô hạn, không có phương vị sẽ không có mục tiêu. Trong hư không mà không có mục tiêu phi hành, đó là một việc không có chút ý nghĩa nào cả.

- Vậy làm sao bây giờ?

Thanh Như hiển nhiên cũng biết hư không nguy hiểm thế nào, hư không ở Tiên giới còn tốt một chút, dù sao Tiên giới ba mươi ba Thiên vực tách ra, cho dù là đã không có phương vị, chỉ cần tốn thời gian, cuối cùng cũng có thể tìm tới được một Thiên vực trong số đó. Mà hư không trong Thánh đạo giới lại không giống như vậy, một khi bị sa vào rồi, nói không chừng vài vạn năm cũng tìm không thấy một đại lục chân chính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.