Chương trước
Chương sau
Hư không mênh mông, vô biên vô hạn, trong vũ trụ có vô số giao diện hư không, hư không vô hình bởi vì không chạm được tới giới hạn, hư không hữu hìng, bởi vì tu vi đến một trình độ nhất định, bạn có thể xé rách một cái giao diện hư không trong đó tiến vào một cái giao diện hư không khác.

Một cái hư không cũng là vô cùng vô tận, nếu như đặt một cái hư không vô tận trong tầm kiểm soát của mình, vậy là tương đương với nắm được thế giới này trong tay.

Diệp Mặc tâm có điều ngộ ra, bỗng nhiên đưa tay chụp ra, không gian trước mặt hắn lập tức biến thành một khoảng hư không. Khoảng hư không này, còn lâu mới có thể coi là một thế giới, cũng còn kém xa mới hình thành một thế giới. Nhưng khoảng hư không này đã trong khống chế củă hắn.

Diệp Mặc buông tay ra, chắp tay sau lưng đứng lên, hắn không thử nghiệm nữa. Vừa rồi hắn giơ tay hình thành một khoảng hư không, khoảng hư không này không giống với vực, nếu như đối thủ trong một khoảng hư không này của hắn, thì lĩnh vực và công pháp của đối thủ sẽ hoàn toàn bị ngăn cách. Mà trong khoảng hư không này, hắn chính là chúa tể. Hắn có thể trong nháy mắt khi đối thủ chưa kịp phản ứng, phóng ra Thái Sơ Thần Văn của mình, giết đối thủ ngay trong khoảng hư không này của hắn.

Nếu như lúc trước hắn đã nắm trong tay khoảng hư không như này, thì tên Hóa đạo hậu kỳ kia căn bản là trốn không thoát, trực tiếp bị Thái Sơ Thần Văn của hắn chém giết rồi. Thái Sơ Thần Văn đúng là có thể bỏ qua thời không, nhưng bây giờ Diệp Mặc vẫn chưa là được, Thái Sơ Thần Văn của hắn phải vượt qua pháp bảo phòng ngự của đối thủ, thì mới có thể công kích đối thủ. Bởi vậy, Diệp Mặc có Thái Sơ Thần Văn hung danh hiển hách, mà không cách nào phát huy ra một phần vạn uy lực của nó.

Nếu mà có được Nhất Phương hư không, hắn có thể mô phỏng ra Thái Sơ Thần Văn, đặc tính bất chấp không gian này, trong thời gian ngắn nhất, đánh vào đối thủ.

Cảm ngộ khoảng hư không này, Diệp Mặc cũng không có vui mừng bao nhiêu. Trước không nói hắn cảm ngộ được khoảng hư không này, bởi vì tu vi có hạn, không gian hư không nắm bắt được cũng có hạn. Cho dù là không gian có tăng lớn gấp đôi, có thể bao phủ đối thủ vào trong một khoảng hư không này hay không vẫn là hai việc khác nhau.

Mà đây vẫn chưa phải là chủ yếu nhất, chủ yếu nhất là, tại trong Thế giới trang vàng của mình hắn mở ra một khoảng hư không đã cực kỳ hao tổn nguyên thần cùng thần thức rồi, nếu như tại thế giới bên ngoài, Diệp Mặc thậm chí hoài nghi mình có thể trong thời gian ngắn nhất mở ra một khoảng hư không được hay không.

Thế giới trang vàng là thế giới của hắn, thế giới bên ngoài lại không phải là thế giới của hắn. Nếu như hắn thi triển ra một khoảng hư không, hắn còn có tinh lực thi triển mấy thần thông còn lại để chém giết đối phương nữa hay không?

Diệp Mặc là một người cực kỳ dứt khoát, hắn nghĩ thấu lập tức liền đi tới bên trên Thời Không Thoa.

...

- Diệp đại ca, anh xuất quan rồi sao?

Thanh Như không có tu luyện, đang ở trên Thời Không Thoa học cảm ngộ hư không Đạo Ngân giống như Diệp Mặc.

- Đợi một chút...

Diệp Mặc rời khỏi Thời Không Thoa, trong hư không đưa tay ra bắt, vốn là hư không mênh mông, dưới một trảo này của Diệp Mặc, hình như nhất thời có chậm lại một tí, lập tức một không gian giống như không tương thích với hư không chung quanh đột nhiên xuất hiện ở phía trước Diệp Mặc.

Vùng không gian này hoàn toàn thuộc về Diệp Mặc, là một mảnh thế giới hắn nắm bắt được trong hư không mênh mông vô tận này. Mảnh không gian này hắn có thể muốn làm gì thì làm, mặc dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi.

Thời gian chỉ ba lần hô hấp, Diệp Mặc đã buông lỏng tay ra, sắc mặt hơi trắng bệch. Hắn lĩnh ngộ được cách nắm bắt một mảnh thế giới thuộc về mình từ trong hư không, nhưng tu vi của hắn lại còn xa mới theo kịp lĩnh ngộ của hắn.

Một mảnh hư không vừa rồi hắn nắm bắt đúng là có thể tùy hắn muốn làm gì thì làm trong ba lần hô hấp. Nhưng không gian này cũng không lớn, hơn nữa thời gian ba hơi thở cũng không hề dài. Những điều này không quan trọng, quan trọng là để nắm bắt một mảnh hư không này, đối với hắn tiêu hao thật sự là quá lớn.

- Về sau gọi là Nhất Phương đi, chỉ có điều là loại thủ đoạn này chỉ có thể làm đòn sát thủ sau cùng.

Diệp Mặc thở dài tực nói, nếu như chỉ đối địch với một đối thủ, dù hắn chỉ có thể vây khốn đối phương trong một thế giới do chính mình nắm bắt trong một lần hô hấp, thậm chí là thời gian một hơi thở, với hắn mà nói như vậy là đã đủ rồi.

- Thanh Như, ta chữa thương và bế quan tổng cộng mất bao lâu?

Diệp Mặc trở lại bên trên Thời Không Thoa.

Không đợi Thanh Như trả lời, Vô Ảnh ở một bên đã nói:

- Thời gian bốn năm, trong lúc đó Thời Không Thoa đều do em khống chế đấy, lão đại hiện giờ em khống chế Thời Không Thoa tuyệt đối rất nhanh.

Vô Ảnh rất sợ Diệp Mặc cướp đi cơ hội khống chế Thời Không Thoa của nó, vội vàng ở một bên nói.

Bất kể Vô Ảnh có sợ hay không, Diệp Mặc đều không tiếp tục để cho Vô Ảnh khống chế Thời Không Thoa nữa. Hắn tiếp quản khống chế Thời Không Thoa, tốc độ lại nhanh hơn đâu chỉ mấy lần.

Tiểu Băng Sâm ở một bên nghiêm trang nói:

- Vô Ảnh, ngươi khống chế Thời Không Thoa tốc độ tuyệt đối rất nhanh.

Vô Ảnh trông thấy tốc độ Diệp Mặc khống chế Thời Không Thoa, sớm đã biết tốc độ của mình tuyệt đối không phải là nhanh lắm, mà là tuyệt đối giống như con rùa đen, bây giờ Tiểu Băng Sâm nói, nó không thèm để ý chút nào trả lời:

- Ta đang chuẩn bị tăng tốc đây, không nghĩ đến lão đại lại xuất quan sớm.

...

Đã trải qua một lần bị cướp hư không chặn đường, Diệp Mặc chậm trễ mấy năm thời gian. Nhưng ảnh hưởng đối với hắn cũng không lớn, ngược lại hắn còn chiếm được bảy chiếc nhẫn, còn khiến cho hỏa linh tăng lên một cấp bậc nữa. Đồng thời lĩnh ngộ thần thông hư không Nhất Phương. Bên trong bảy chiếc nhẫn, chính là thần tinh thượng phẩm, Diệp Mặc đã góp nhặt được gần hai trăm triệu, thêm một trăm triệu thần tinh của hắn vốn có nữa, lúc này trên người hắn đã có ba trăm triệu thần tinh rồi.

Trừ những thứ này ra, còn có hai dòng thần linh mạch trung phẩm, vô số tài liệu luyện khí và thần linh thảo luyện đan. Có thể nói gặp phải cướp hư không, khiến cho Diệp Mặc phát tài một khoản lớn.

Lại sau mười năm nữa, Mục Tiểu Vận độ kiếp thăng cấp Tiên đế, đồng thời ngừng tu luyện, rời khỏi Thế giới trang vàng đến bên trên Thời Không Thoa. Phục Phi cũng ngừng tu luyện, tường tự cũng đi tới bên trên Thời Không Thoa.

Một cái vạch phương hướng phía trên Thời Không Thoa đã càng ngày càng rõ ràng, hiển nhiên Hư Thị đã càng ngày càng gần.

Diệp Mặc vừa không chế Thời Không Thoa, vừa nói chuyện với bọn người Mục Tiểu Vận, Thanh Như, đồng thời thần thức của hắn cũng luôn chú ý đến tình huống bên ngoài Thời Không Thoa.

Một bóng đen to lớn xuất hiện ở trong vòng ngàn dặm trước mặt Diệp Mặc, chung quanh bóng đen này hình như còn đỗ hơn mười chiếc thuyền to lớn.

- Chẳng lẽ nơi này chính là Hư Thị?

Diệp Mặc theo bản năng chậm lại Thời Không Thoa, có chút không dám tin nói. Lập tức hắn liền hiểu ra là mình đã đoán sai, đây căn bản không phải là Hư Thị. Căn cứ theo lời Đổng Yến nói, Hư Thị là một đại lục, diện tích tuyệt đối không chỉ lớn có mấy trăm dặm.

Hơn nữa bóng dáng lớn nhỏ trong vòng ngàn dặm quanh đây lúc này đã rõ ràng lên, căn bản chính là một du thuyền lâu đài lơ lửng di động trong hư không.

- Ở đây hẳn là một trạm giao dịch trên đường tiến về Hư Thị, tôi đoán chừng thuyền hạm cập bến ở bên này đều là của các tộc đến đây đấy.

Lúc này Thanh Như cũng nhìn thấy tình hình ở đây, suy đoán nói.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Hẳn là như vậy, Vô Ảnh, các ngươi vào trước đi.

Chờ Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm tiến vào Thế giới trang vàn xong, Diệp Mặc cũng chậm dần tốc độ đến gần cái du thuyền lâu đài cực lớn này.

Đây đúng là một du thuyền lâu đài di động, chẳng những có tường thành, còn có một cửa chính to lớn. Nếu như không phải là lâu đài này lơ lửng giữa không trung, Diệp Mặc thậm chí còn cho rằng nơi này chính là một mảnh đất liền.

Khi Thời Không Thoa của Diệp Mặc đã đến phụ cận, mới giật mình nhìn rõ ràng, lâu đài lơ lững trong hư không kỳ thật chính là một khối thiên thạch lớn. Chỉ có điều là khối thiên thạch này bị trận pháp vững chắc cố định ở trong hư không, đồng thời lại thêm rất nhiều thứ đồ vật do con người luyện chế ra, hình thành một thứ kiểu như du thuyền lâu đài di động.

Trên cùng của lâu đài di động này, có ba chữ to "Ảnh Hư Bảo".

- Dừng lại, tiến vào Ảnh Hư Bảo mỗi người đóng một vạn thần tinh thượng phẩm.

Ở cửa lớn đứng một gã Tiên tôn, lúc gã đang đòi thần tinh của mấy người Diệp Mặc, còn có chút kỳ quái nhìn nhìn mấy người Diệp Mặc.

Một mình dựa vào pháp bảo phi hành của chính mình đến Ảnh Hư Bảo gã đã thấy rất nhiều rồi, nhưng gã cảm giác bốn người Diệp Mặc tu vi thật sự là không đủ để có thể một mình đi lại trong giới vực hư không. Tu vi của Diệp Mặc, Phục Phi và Mục Tiểu Vận gã không nhìn ra, nhưng gã đã gặp qua thật sự là rất nhiều toàn năng rồi. Phục Phi và Mục Tiểu Vận tối đa cũng không quá tu vi Tiên đế, mà Diệp Mặc tuyệt đối không phải là Đạo nguyên Thánh đế.

Cho dù Diệp Mặc là Hóa đạo Thánh đế, mang theo ba người khác đi lại trong hư không ở đây, cũng là ngẩng cao đầu mà đi.

Diệp Mặc không do dự, trực tiếp lấy ra bốn vạn thần tinh đưa cho người Tiên tôn này hỏi:

- Xin hỏi một chút, Ảnh Hư Bảo này có phải là trạm trên đường các tộc tiến về trước Hư Thị hay không?

- Đúng vậy, các tộc sau khi tới Ảnh Hư Bảo, có thể tham gia Đại hội đấu giá, ở chỗ này cũng có thể mua sắm các loại bả đồ phương vị hư không hoàn chỉnh, cùng với một số thứ khác nữa, ví dụ như các loại ngọc giản ngôn ngữ các tộc. Đồng thời ở chỗ này còn có thể nhờ người hộ tống đến Hư Thị, đương nhiên giá cả vô cùng đắt đỏ.

Tiên tôn này thu thần tinh của Diệp Mặc, rất là cặn kẽ nói.

Quả nhiên cũng giống suy nghĩ của mình, Diệp Mặc cảm ơn một câu xong, mang theo ba người Mục Tiểu Vận tiến và Ảnh Hư Bảo.

Ảnh Hư Bảo diện tích không phải là lớn, cho dù là một vài tiên thành cũng lớn hơn nơi đây nhiều, nơi này thương lâu rậm rạp san sát liên tiếp nhau, hiển nhiên là một nơi tấc đất tấc vàng.

Đường phố cũng không rộng rãi lắm, rục rịch nhiều lạo người, có những người thậm chí chỉ có một cái bóng mờ nhạt không rõ ràng, còn có một số người căn bàn không phải là gương mặt của con người. Tất cả các loại khí tức xen lẫn vào nhau, trên đường phố không phải là rộng rãi gì lắm này lại không có chút xung đột nào.

Đường phố như thế nàt, cho dù là kêu cả Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm ra, cũng không có gì nổi bật. Nhưng Diệp Mặc không muốn là như vậy, Vô Ảnh thì không nói, Tiểu Băng Sâm lại là thiên địa linh vật, lộ diện ở nơi như thế này, quả thực chính là tự tìm việc cho mình.

Mấy người Diệp Mặc đi vào một cửa hàng gần nhất mua một ít ngọc giản ngôn ngữ các tộc, rồi mới tìm tới một Tiên tức lâu, chuẩn bị hỏi kỹ càng một chút tình huống cụ thể của nơi này và Hư Thị.

- Ồ, Diệp huynh...

Diệp Mặc mới vừa tiến vào tòa Tiên tức lâu này, một thanh âm vui mừng đã kêu lên.

Diệp Mặc cũng nhận ra cái người đang gọi hắn này, lúc trước tại Hạm Thần Ổ đã từng thấy, mặt mũi tràn đầy hồng hào, tên là Tiên Vu Học, là một người thích rượu vô cùng, tu vi cũng không kén, đã là Dục đạo đỉnh cao rồi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Thì ra là Tiên Vu huynh.

Diệp Mặc chắp tay chào hỏi một câu, lập tức hắn nhìn thấy đại sảnh Tiên tức lâu này đã ngồi đầy người.

- Diệp huynh, nếu không huynh cứ ngồi bên chỗ ta đi, bên này còn có hai ông bạn vừa mới ra ngoài, bọn họ một lát nữa mới tới.

Tiên Vu Học vội vàng nói, sự lợi hại của Diệp Mặc y chưa từng thấy qua. Nhưng Thân Đồ Hưng Đức đi gậy sự với Diệp Mặc, biến mất không còn dấu vết như vậy, y sao có thể không biết Diệp Mặc lợi hại cỡ nào.

Diệp Mặc thấy bên bàn Tiên Vu Học còn có nhiều chỗ trống, cũng không do dự nữa. Ở đây đừng nói thêm bốn người bọn họ, cho dù là đến thêm bốn người nữa cũng là có thể ngồi đủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.