Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc lập tức rời khỏi Khổ Trúc, chỉ hơi lắc người một cái, cũng đã xuất hiện ở một nơi cách Khổ Trúc mười mấy vạn dặm.

Diệp Mặc trong lòng biết rõ, cảm ngộ có lúc chỉ trong nháy mắt, nếu như không đem cảm ngộ của mình dung hợp cùng với thần thông của mình trong nháy mắt đỏ, có lẽ cảm ngộ trong nháy mắt này mãi mãi sẽ không xuất hiện lần thứ hai.

Cho nên Diệp Mặc dừng lại ngay lập tức, liền đánh ra một vầng thái dương màu xanh. Thiên Hỏa Cửu Dương được hắn trực tiếp đánh ra ngoài, giống như ám khí vậy.

Một vàng thái dương màu xanh được đánh ra, dường như khoảng hư không xung quanh đều bị thiêu đốt. Thế giới tang vàn là thế giới Hỗn độn, còn là thế giới của riêng Diệp Mặc nữa, bị Diệp Mặc đánh ra hỏa cầu này, cũng phát ra những rung động gợn sóng không gian.

Diệp Mặc không đợi vầng thái dương màu xanh đầu tiên hoàn toàn nổ tung, vầng thái dương màu xanh thứ hai và thứ ba cũng đã được đánh ra.

Cho đến vầng thái đương màu xanh thứ sáu được Diệp Mặc đánh ra, hắn mới nhắm mắt dừng lại. Từng đường quỹ tích đạo vận thần thông được Diệp Mặc tiếp xúc hoàn toàn, sáu vầng thái dương màu xanh được Diệp Mặc đánh ra, khiến phạm vi xung quanh khoảng vạn dặm đều bị bao bọc trong Thiên hỏa, phạm vi xung quanh vạn dặm này hình thành nên một khoảng màu xanh. Trong nhận thức của Diệp Mặc, chỉ cần hắn muốn, mục tiêu bị Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn đánh trúng lập tức sẽ hóa thành tro bụi.

Bất luận mục tiêu này chắn chắn cỡ nào, bất luận mục tiêu đó hung tàn đến mức nào.

Thiên Hỏa Cửu Dương chính là thay đổi mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn thực thể, có lẽ so về tốc độ, thì Thiên Hỏa Cửu Dương bây giờ còn kém xa mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn, nhưng Diệp Mặc tin rằng, dưới sự tấn công không ngừng của Thiên Hỏa Cửu Dương như này, cho dù là Thần khí phòng ngự cực phẩm e rằng cũng bị đánh cho tan tành.

Liên tục sáu vầng thái dương màu xanh bị Diệp Mặc đánh ra, Diệp Mặc cảm thấy dần mệt mỏi. Hắn từ từ nhắm mắt lại, vừa cảm ngộ thần thông Thiên hỏa vừa nãy, vừa bắt đầu chữa trị thần nguyên của mình.

Khi hắn lại lần nữa cảm nhận được kinh mạch của mình, Diệp Mặc bỗng nhiên giật mình, đột ngột mở mắt. Luyện thể của hắn không ngờ đã tấn cấp lên Thánh thể từ lúc nào rồi, còn hắn thì lại hoàn toàn không biết gì.

Chẳng phải nói Thánh thể mới là cảnh giới cao nhất của luyện thể sao? Lúc trước mỗi lần hắn thăng cấp luyện thể đều phải gây dựng lại gân cốt, thương tích đầy mình. Thì lần này hắn thăng cấp lên Thánh thể không ngờ lại hoàn toàn không biết gì, đây là may mắn sao?

Diệp Mặc mau chóng hiểu ra đây không phải là may mắn, mà là trăng đến rằm thì tròn. Luyện thể Tiên thần thể viên mãn của hắn cũng đã vô cùng hoàn mỹ rồi, lần này đạo cơ của hắn bị tổn thương, kinh mạch rạn nứt. Nếu như không phải cây Hỗn độn, thì hắn sớm đã bị phế rồi. Chính vì hắn có cây Hỗn độn, hắn mới dám to gan hành động tổn hao đạo cơ như vậy.

Cũng may cây Hỗn độn chằng những tu bổ lại kinh mạch bị vỡ vụn của hắn, còn khiến hắn phá kén hồi sinh, tái tạo đạo cơ. Chẳng những như vậy, còn khiến cơ thể hắn cơ bản không còn chút hi vọng gì tấn cấp lên Thánh thể.

Thánh thể trở lại nguyên trạng, khiến Diệp Mặc cảm nhận được cảm giác chân thực. Không cần cố gắng thi triển hộ tráo luyện thể của mình, thân thể của hắn lúc nào cũng là mạnh nhất, lúc nào cũng là bình thường.

Diệp Mặc thở phào, hắn cho rằng cả đời này của hắn khó có thể thăng cấp lên Thánh thể dù sao sau khi hắn hiểu được sự gian nan hà khắc của Thánh thể, cũng biết hắn muốn thăng cấp lên Thánh thể, thì nhất định phải cùng song tu cùng Băng Du.

Diệp Mặc tin rằng chỉ cần hắn tìm được Băng Du, đưa ra yêu cầu này, thì Chân Băng Du tuyệt đối sẽ đồng ý. Nhưng Diệp Mặc lại không định đưa ra yêu cầu này, không thể thăng cấp lên Thánh thể quả thực rất tiếc, cho dù như vậy, Diệp Mặc cũng không muốn vì thăng cấp lên Thánh thể, mà lấy đi nguyên âm của Chân Băng Du.

Đại đạo của Chân Băng Du là gì Diệp Mặc biết rất rõ, mặc dù hắn biết rõ cảm ngộ của Chân Băng Du với đại đạo sau này dường như có chút thay đổi, nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy.

Đây không phải là nói hắn không có cảm giác với Chân Băng Du, mà là vì chuyện túi da mà Chân Băng Du nói, Diệp Mặc hoàn toàn không ủng hộ. Cho dù là chuyện túi da, Diệp Mặc cũng không muốn mang mục đích lợi dụng đi làm, đem chuyện túi da biến thành song tu, biến thành thứ khác, đây đều là những chuyện Diệp Mặc không muốn.

Hắn và Tiểu Vận, Tĩnh Văn… ở cùng nhau, trước chưa chưa bao giờ nghĩ đến chuyện song tu gì đó, hắn không cần, người phụ nữ của hắn cũng không cần.

Lúc này dưới sự giúp đỡ của cây Hỗn độn, kinh mạch và đạo cơ phá kén hóa bướm, luyện thể thăng cấp lên Thánh thể, cuối cùng khiến Diệp Mặc thở phào. Thế giới này bất cứ con đường nào cũng không phải chỉ có một, chỉ là xem anh có tư cách đi tiếp con đường thứ hai không mà thôi, hắn vì có cây Hỗn độn, cho nên đi con đường đại đạo Thánh thể thứ hai.



Thanh Như ngồi dưới Khổ Trúc cảm ngộ từng đường khí tức đạo vận sinh mệnh ùa vào mặt, cô sung sướng mở lòng ra ôm lấy đạo vận sinh mệnh vô cùng vô tận này vào lòng.

Đạo vận sinh mệnh mà cô cảm ngộ được, không ngừng không nghỉ, giống như thanh vụ liên miên. Từng làn sóng tiếp nối từng làn sóng, dần dần thâm nhập vào trong đại đạo của cô.

Sinh mệnh, diệc nhân chi sinh dã, khí chi tụ dã, tụ tắc vi sinh, tán tắc vi tử…

Tính mệnh con người, cũng giống như băng, nước ngưng thành băng, khí tích thành mệnh.

Sinh cơ hàm khí mà sinh, tinh tận mà chết, chết cũng như xé, cũng bị diệt. Ví dụ như quang yên, lương tận hỏa diệt, thì không vinh dự rạng rỡ vậy.

Tính mạnh không có không chết, khiến cho sinh sôi không ngừng, tên là sức sống, vì thiên địa mà sinh ra đạo vận…

Các loại khí tức sinh mệnh, đạo vận sinh cơ dần thâm nhập vào trong đầu óc của Thanh Như, vẻ mặt cô mỉm cười, hoàn toàn tiến vào cảnh địa vô ngã.

Thanh Như lúc này, chỉ không ngừng cảm ngộ từng đường khí tức sinh cơ, không có bất kỳ ngoại vật nào, không có bất kỳ quấy nhiễu nào…

Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng người trong sinh cơ màu xanh vô cùng vô tận, bóng người đó dần trở nên rõ ràng hơn, không ngờ là bóng của Diệp Mặc, lại càng khiến cô khiếp sợ chính là, lúc này Diệp Mặc lại xé tan quần áo của mình, hơn nữa đang tiến bước về phía cô.

- Đừng như vậy, Diệp đại ca…

Thanh Như hốt hoảng kêu lên, trong lòng cô Diệp Mặc không phải loại người như này, nhưng cô lại nhìn rất rõ Diệp Mặc bước đến, hơn nữa giơ tay ra ôm chặt lấy cô.

Cô đang cảm ngộ khí tức đạo vận sinh mệnh, thậm chí đến chút năng lực phản kháng cũng không có. Quần áo trên người cô đồng thời cũng bị xé rách từng cái từng cái một, rồi bị ném đi.

Diệp Mặc muốn, thì cho hắn, có lẽ mình thực sự nhìn nhầm người rồi, khóe mắt cô chảy ra hai hàng nước mắt, không tiếp tục phản kháng nữa. Lúc này trong đầu óc cô không ngờ lại xuất hiện cảnh Băng Thần Cung ở Nam An Châu năm đó, lúc đó, cô vừa mới đến Tu Chân giới không lâu.

Khi cô nhìn thấy người con gái đó trong Băng Thần Cung, người con gái đó đang tắm trong Linh Tủy Trì, người con gái vô cùng xinh đẹp đó, cho dù là thân hình hoàn mỹ đến cực điểm của cô, cô cũng có chút sợ hãi thán phục thân hình xinh đẹp của người con gái đang tắm trong Linh Tủy Trì.

Nhưng khiến cho cô càng thêm giật mình hơn chính là, cô lại nhìn thấy một người đàn ông đang bước vào trong Linh Tủy Trì nơi mà người con gái kia đang tắm, sau đó cô nhìn thấy người đàn ông đó cởi hết quần áo của mình, ôm lấy người con gái kia điên cuồng thân mật.

Loại động tác này, chẳng phải cũng giống như hành động mà Diệp Mặc đang làm với cô bây giờ đây sao?

Cô cảm nhận được một cảm giác sung sướng, cô bỗng nhiên có chút muốn trở tay ôm lấy Diệp Mặc. Nhưng cô cuối cùng vẫn chiến thắng dục vọng, mặc cho Diệp Mặc làm gì, không hề động đậy. Cho dù thân thể của cô cũng đã phản bội lại cô rồi, cô vẫn cắn chặt môi, không nhúc nhích gì.

Đột nhiên, màu xanh bên ngoài thân người của Diệp Mặc dần dần tiêu tan hết. Trong cơ thể cô bỗng nhiên có thêm một hạt giống màu xanh nhỏ bằng hạt đậu Hà Lan, hạt giống màu xanh nhỏ bằng hạt đậu, phát tán sinh cơ chậm rãi, dường như đangnói ra ý nghĩa sâu xa của sinh mệnh.

Mình đang mang thai sao? Vẻ mặt Thanh Như bỗng nhiên hỏa hoãn lại, cô lấy tay vuốt ve lên bụng mình, dường như đang vì sinh mệnh nhỏ bé trong bụng cô mà vui mừng.

- Thanh Như, cô đanh làm gì vậy? xem tại TruyenFull.vn

Diệp Mặc thăng cấp Thánh thể, đồng thời cảm ngộ Thái Sơ Thần Văn tiểu thành, còn diễn sinh ra một loại thần thông tấn công khác của Thiên Hỏa Cửu Dương, tâm trạng có chút vui vẻ, cho nên khi hắn quay lại, cũng rất vui vẻ.

Khiến cho hắn không hiểu chính là, quần áo của Thanh Như không ngờ lại bị tự cô xé rách hết, hơn nữa lúc này cô chẳng những không mặc quần áo, còn vẻ mặt hiền hòa vuốt ve bụng của cô. May mà quần áo của cô mặc dù xé rách rồi, nhưng cũng không phải là thân thể trần truồng, ít nhấ nơi quan trọng nhất vẫn được che lại.

- Á…

Thanh Như bỗng nhiên bừng tỉnh, cô mơ hồ nhìn thấy Diệp Mặc trước mặt, ngay lập tức không ngờ lại không kịp phản ứng lại.

- Diệp đại ca, anh…

Thanh Như đang định nói, lập tức liền nhớ ra chuyện vừa nãy Diệp Mặc làm với cô, một câu chỉ thốt ra được một nửa, rồi cau mày.

Không đúng, cô bỗng nhiên có chút nghi ngờ, cô từ vẻ mặt của Diệp Mặc nhìn ra có chút gì đó không đúng, nhưng vừa nãy rõ ràng là Diệ Mặc làm như vậy với cô mà.

Diệp Mặc sợ Thanh Như xấu hổ, hắn cười cười nói:

- Cô mau chóng mặc quần áo vào đi, nếu như không phải nhìn thấy vẻ mặt hiền hòa của cô, tôi còn cho rằng cô đang làm gì đó rồi.

- Diệp đại ca, anh vừa rồi không làm chuyện vợ chồng với tôi đấy chứ?

Thanh Như nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, không ngờ lại hỏi như này.

Diệp Mặc trợn mắt há mồm nhìn Thanh Như, mình làm chuyện vợ chồng với Thanh Như? Cái này sao có thể? Cho dù muốn làm, cũng là làm với Mục Tiểu Vận, hắn cũng chẳng liên quan gì đến Thanh Như.

Thấy vẻ mặt của Diệp Mặc, Thanh Như ngay lập tức liền hiểu ra. Cô hơi đỏ mặt, mau chóng mặc quần áo vào. Lúc này cô cũng mơ hồ hiểu ra, chắc là cô cảm nhận được đạo vận sinh mênh của Diệp Mặc, hình thành đại đaọ của mình. Diệp Mặc mặc dù không làm gì với cô, nhưng đại đạo sinh mệnh mà cô đang cảm ngộ là của Diệp Mặc, khi cô cảm ngộ đạo vận sinh mệnh, cũng đã tiến hành một lần điên cuồng cùng Diệp Mặc trong đầu óc cô rồi.

Sau khi hiểu ra điều này, Thanh Như hận không thể lập tức tát cho mình một cái. Nếu như vừa nãy cô không nói ra, thì chuyện này căn bản cũng không ai biết được.

Nhìn thấy Diệp Mặc có chút không hiểu nhìn mình, Thanh Như mau chóng bổ sung một câu nói:

- Vừa nãy tôi cảm ngộ đại đạo, nhất thời chưa tỉnh lại, không hiểu đã nói hươu nói vượn cái gì, Diệp đại ca đừng để ý.

Nhưng Thanh Như vừa nói xong, cũng cảm giác không đúng. Bụng của cô rõ ràng có một hạt giống màu xanh, thế này là thế nào?

Thanh Như nhíu mày, do dự một lúc lâu, lúc này mới tạm thời gác nghi ngờ của mình sang một bên:

- Diệp đại ca, tôi muốn nói một câu chuyện tôi tận mắt chứng kiến cho anh nghe, anh có bằng lòng giải thích cho tôi không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.