Chương trước
Chương sau
Lúc này ra tay lần nữa, tên Thánh Đế Hải Tộc này trong lòng càng nón nảy vô cùng, gã khẳng định cây đao kia của Diệp Mặc là một pháp bảo Tiên Thiên, bằng không Diệp Mặc vừa rồi chắc chắn sẽ bị thương nạng. Không chỉ đơn giản như vậy, một đao kia của Diệp Mặc đánh ra, giới vực hư không vốn rắn chắc như vậy còn bị đánh ra từng đợt sóng gợn, thậm chí còn có vết rách rất nhỏ.

Không phải pháp bảo Tiên Thiên, sao có thể làm được?

Tử Đao đồng thời lần thứ hai phóng ra, lần này ánh đao hoàn toàn không sáng chói và oanh liệt như vừa nãy, chỏ có một vệt đao văn vặn vẹo chưa tới trăm trượng. Lần này Diệp Mặc đã toàn lực phóng ra, đây là thần thông đao đạo mà ngay cả bản thân hắn hiện giờ cũng không thể khống chế được, Lạc Ngân Đao Văn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Diệp Mặc đương nhiên biết hiện tại Lạc Ngân Đao Văn hắn toàn lức phóng ra đáng sợ thế nào, một khi chính hắn cũng có thể không cách nào khống chế được luồng đao văn này, luồng đao văn này rất có thể sẽ dội ngược lại hắn. Hiện tại Diệp Mặc đối mặt một Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế tu vi so với hắn còn cao hơn một bậc, nếu như còn giữ lại, đó mới là muốn chết.

- Ôh...

Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế này lập tức cảm thụ được Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc, hiện tại gã cùng Diệp Mặc mặt đối mặt chiến đấu, liếc một cái là thấy luồng đao văn này của Diệp Mặc có quan hệ Thái Sơ Thần Văn.

Sau khi hiểu Diệp Mặc biết Thái Sơ Thần Văn, tên Thánh Đế Hải Tộc này không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng, gã biết là Thái Sơ Thần Văn có thể truyền thừa. Nếu thật sự là Thái Sơ Thần Văn, thì dù Diệp Mặc là Đan Thánh, gã cũng phải giết Diệp Mặc. Thái Sơ Thần Văn, loại đại thần thông này không phải chuyện đùa, dù là y cũng không cách nào ngăn cản được khát vọng trong nội tâm.

Đao văn vặn vẹo trăm trượng trong nháy mắt cuốn sạch hư không vô tận chung quanh nơi này, mặt ngoài thoạt nhìn ánh đao vặn vẹo này trái lại nhỏ hơn so với một đao trước kia, nhưng phạm vi sát thế còn lớn hơn so với đao mang màu tím hồng mười vạn trượng lúc trước. Dưới Thần Văn dập dờn, hư không trong nháy mắt đã bị trói chặt lại, một loại sát ý hủy diệt xâm nhập vào tâm hồn người xuyên thấu tất cả vật chất.

Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế Hải Tộc vốn không hề xem Diệp Mặc ra gì, sau khi thấy một luồng đao văn vặn vẹo này bổ tới, tâm thần run lên. Giờ khắc này, gã cảm giác toàn thân đều giống như bị một luồng đao văn vặn vẹo này nhìn chằm chằm vào vậy, tất cả đều là cảm giác hủy diệt không được tự nhiên.

Lúc này tên Thánh Đế của Hải Tộc này đâu vẫn còn để ý Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc nữa, cây thước trắng (Bạch Xích) trong tay biến ảo thành một mảnh Thiên Mạc trắng gần như sắc mặt của gã, một mảnh Thiên Mạc trắng nhợt này nổ lực muốn ngăn đao văn hủy diệt đang bổ tới của Diệp Mặc ở bên ngoài.

Diệp Mặc cả người run lên. Cảm giác run này không phải Thánh Đế Hải Tộc này cho hắn, hắn càng cảm giác mình không cách nào khống chế một luồng đao văn này. Một luồng đao văn này quá mức đáng sợ, Diệp Mặc khẳng định nếu như hắn có thể khống chế một luồng đao văn này, thì bước tiếp theo hắn chỉ cần thi triển thần thông Thuấn Tức, sau đó lại dùng Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, nhất định có thể giết chết tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế này.

Có thể là chính bản thân hắn cũng không thể khống chế một luồng Lạc Ngân Đao Văn hủy thiên diệt địa này, cần gì nói tới chuyện thi triển thần thông còn lại?

Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn làm cho đao văn tiếp tục nữa. Nhưng hắn biết tiếp tục nữa, tâm thần hắn đều sẽ vỡ ra, bị một luồng đao văn này hoàn toàn dội ngược lại.

Hắn chỉ là một Hóa Đạo Thánh Đế, lại khống chế thần thông vượt xa cả Hóa Đạo Thánh Đế. Hết lần này tới lần khác Tử Đao của hắn còn có thể phát huy ra được loại thần thông này, đây là một may mắn, cũng là một sự đáng sợ.

Sau khi thức hải của Diệp Mặc phát sinh một trận thanh âm ken két. Diệp Mặc cũng không dám mặc cho một đạo đao văn sát khí hủy diệt này tiếp tục điên cuồng nữa, hắn ép buộc bao lấy đao văn sát thế hủy diệt đang kéo dài. Hắn biết, nếu như cứ tiếp tục, khẳng dịnh có thể giết tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế này, thậm chí căn bản không cần hắn phóng ra Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung. Song hắn cũng biết, sau khi hắn giết tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế này rồi, hắn cũng sẽ bị đao văn này phản đòn lại. Dù là không chết, cũng sẽ thức hải nổ tung, thậm chí sẽ trở thành là một kẻ ngu ngốc.

Uỳnh.

Hầu như là hư không có thể nổ đều vang lên tiếng nổ tung, đao văn màu tím vặn vẹo cùng Bạch Xích và Thiên Mạc của tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế Hải Tộc này va nhau, làm hư không xung quanh nổ ra vô số khe nứt. Quần áo Diệp Mặc bị rách toạt, thức hải liên tiếp phát sinh tiếng vang ken két.

Thần nguyên chấn động mạnh mẽ, trực tiếp đánh bay Diệp Mặc, cái tinh cầu sứt mẻ đổ nát hai người tranh đấu kia cũng không chịu nổi loại dư chấn đáng sợ này được nữa. Trực tiếp bị nổ nứt ra tứ phân ngũ liệt.

Tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc kia trực tiếp phun ra mấy ngụm máu, quần áo cũng bị rách bươm, cả người vết máu loang lổ, giống như một huyết nhân vậy. Rầt hiể nhiên, trong quá trình một chiêu liều mạng này, thương thế của gã so với Diệp Mặc thì càng nặng.

Diệp Mặc cố nhịn thức hải đang bị thương tổn, đang muốn rèn sắt kh còn nóng phóng ra Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung. Chỉ nghe thấy một tiếng phẫn nộ gầm rú truyền đến:

- Ai đã đánh bay nhà của ông, ông phải bóp chết tên khốn này...

Diệp Mặc bởi vì bị đánh bay, lúc này nhìn rõ. Trong cái tinh cầu sứt mẻ đổ nát này nổ thành mảnh nhỏ, một hòa thượng cả người tỏa ra kim quang lao tới. Tuy rằng trên người y không có y phục, thế nhưng kim quang kia thật giống như y phục vậy, bao bọc lấy y. Hòa thượng này cách Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc này gần hơn so với Diệp Mặc một ít, Diệp Mặc thấy y vừa ra tới đã vươn tay chụp vào Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc, đồng thời gầm rú hét lên:

- Ông bóp chết ngươi – con kiến này, dám đánh phá nhà của ông ngươi...

Hòa thượng cả người kim quang này trốn ở trong cái tinh cầu sứt mẻ này, cũng không khiến Diệp Mặc khiếp sợ, bởi vì hắn cũng thường trốn ở trong một vài tinh cầu sứt mẻ để chữa thương. Khiến Diệp Mặc khiếp sợ là, hòa thượng đi ra tự xưng là ông này, không ngờ lại nắm tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc này như ngắt một con kiến. Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc này, ngay cả nửa phần năng lực phản kháng cũng không có.

Diệp Mặc kinh hãi không gì sánh được, người này đáng sợ như thế, nếu như muốn bóp chết hắn, khẳng định cũng đon giản như thế. Đối mặt loại thực lực này, cho dù là hắn có một trăm cây Tuyệ Thánh Kim Cốt Tiễn cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Lúc này Diệp Mặc đâu còn dám dừng lại dù chỉ nửa khắc, hắn không chút do dự cuốn lên một vệt sáng mờ xông vào trong cái khe hở hư không còn chưa hoàn toàn biến mất kia. Trong nháy mắt khi hắn tiến vào cái khe, hắn thấy tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế Hải Tộc kia bị hòa thượng xưng là ông kia bóp thành bã vụn.

- Ôh, chỉ là một Hóa Đạo còn dám đào tẩy? Là bắt nạt ông đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển sao?

Hòa thượng này nhẹ buông tay, Thánh Đế của Hải Tộc này trừ một cái nhẫn cùng một Tiểu thế giới bị hòa thượng này thu lại, toàn bộ những thứ còn lại đã biến mất không còn dấu vết.

Hòa thượng này đưa tay về phía nơi Diệp Mặc biến mất chộp tới, trong hư không trong nháy mắt liền xuất hiện một cái khe cực lớn. Hòa thượng này một bước lền bước vào trong cái khe nứt này, lập tức y liền đứng tại hư không nghi hoặc lẩm bẩm:

- Tiểu tử này thật rất gian xảo nha, nhưng muốn đào tẩu từ trong tay ông, đừng có mơ.

Y cũng không vội vã đi bắt Diệp Mặc, mà tìm ra một ít tài liệu từ trong chiếc nhẫn của Thánh Đế Hải Tộc này. Những tài liệu này trong tay y trong nháy mắt liền bắt đầu biến hóa, trong nháy mắt đã hình thành một bộ Phật bào hoàn chỉnh. Chắc y muốn một lần nữa đổi một quần áo khác.



Lao vào trong cái khe Diệp Mặc cảm giác được thức hải của mình giống như muốn nổ tung ra vậy, Diệp Mặc nuốt vào mấy viên đan dược chữa trị thần thức, đồng thời lại phóng ra Tử Đao. Sau một khắc, lại một vết rách hư không hiện ra, Diệp Mặc không chút do dự lao vào cái khe hở hư không kế tiếp.

Cứ như vậy, Diệp Mặc không ngừng phóng ra Tử Đao, không ngừng bổ hư không ra, đồng thời lao vào. Kinh nghiệm đào tẩu của hắn phong phú không gì sánh được, trong lòng gã rất là rõ ràng, có thể vươn tay liền bóp chết một người đã là Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế, cho dù là hắn xuất ra tất cả vốn liếng, cũng không cách nào tổn thương được một cọng lông của người ta.

Diệp Mặc không thích cái cảm giác sinh tử bị người khác nắm ở trong tay này, một đường sống duy nhất của hắn, chính là thừa dịp người này không kịp phản ứng không ngừng đào tẩu. Vẫn không thể đào tẩu trong cùng một giới vực, vẫn phải không ngừng xé mở hư không.

Trong thời gian ngắn nhất, sau khi liên tiếp xé mở mười mấy cái hư không, Diệp Mặc cảm giác được thức hải của mình hầu như đều sắp nổ tung ra rồi. Hắn biết mình cũng không còn thể lực tiếp tục như vậy được nữa, lúc này hắn cũng không biết mình đang ở trong một cái hư không như thế nào. Khi hắn thấy một đám vẫn thạch bay qua, Diệp Mặc không chút do dự đứng trên một khối vẫn thạch trong số đó, cùng lúc tiến vào Thế Giới Trang Vàng.

Thế Giới Trang Vàng hòa lẫn vào trong đám vẫn thạch, theo đám vẫn thạch này biến mất trong hư không tăm tối vô biên vô tận.



Giờ phút này hòa thượng bóp chết Bán Bộ Hỗn Nguyên của Hải Tộc kia đã mặc xong Phật bào vào, thậm chí còn tương đối hài lòng vỗ vỗ lên tay áo của Phật bào, lúc này mới kinh thường nói:

- Ta hôm nay xem Hóa Đạo nho nhỏ này có thể chạy trốn tới tận đâu? Dám đánh tan nơi ở của ông, lá gan không nhỏ...

Chỉ có điều là y lẩm bẩm chưa nói xong sắc mặt liền thay đổi, thần thức của y xuyên qua vài giới vực hư không, lại không phát hiện được hành tung của Diệp Mặc.

- Đâu rồi?

Hòa thượng này kinh ngạc nói một câu xong, bỗng nhiên đưa tay xé rách không gian bên người, vừa sải bước đi vào, sau đó lại đứng lại dùng thần thức quét ra.

Sở dĩ y không sợ Diệp Mặc đào tẩu, là bởi vì thần thức của y có thể xuyên qua hơn mười giới vực hư không, cho dù là Diệp Mặc dùng pháp bảo xé rách hư không, cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi mà chạy ra khỏi phạm vi thần thức của y được. Nhưng bây giờ, Diệp Mặc thật đúng là không thấy đâu.

- Tiểu tử này khá lắm, vừa nhìn cũng biết là một tên cá chạch. Ngày hôm nay coi như ngươi may mắn, ông trời lãng phí thời gian cho cái tên cá chạch con này, ông làm chính sự quan trọng hơn, chỉ là tiếc một cây đao tốt.

Nói xong hòa thượng này cũng lười tiếp tục đuổi theo Diệp Mặc, lần thứ hai phá vỡ không gian, đảo mắt đã biến mất không còn bóng dáng.



Ba ngày sau, Diệp Mặc từ trong Thế Giới Trang Vàng đi ra, thức hải của hắn vẫn chưa khôi phục. Nhưng là vì có Cây Hỗn Độn, so với trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Tuy rằng lần thứ hai sau khi đi ra, Diệp Mặc không cảm thấy nguy hiểm quá lớn, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, phóng ra Tử Đao tiếp tục xé rách hư không bay đi thật xa. Diệp Mặc đoán chừng hòa thượng đã bóp chết Bán Bộ Hỗn Nguyên của Hải Tộc kia là Hỗn Nguyên Thánh Đế, chỉ có Hỗn Nguyên Thánh Đế mới đáng sợ như thế.

Một Hỗn Nguyên Thánh Đế muốn xé rách hư không, nhất định là không có bất kỳ trắc trở gì. Diệp Mặc sao dám ở lại ngay chỗ này không đi? Hơn nữa, hiện tại Diệp Mặc cũng không biết mình đang ở vị trí nào, phải chăng không ngừng xé mở ranh giới hư không đối với hắn đã không có ảnh hưởng gì nữa.

Vốn hắn lên kế hoạch là đi Âm Minh Giới, nhưng bây giờ hắn căn bản không biết mình đang ở vị trí nào, còn đi Âm Minh Giới gì nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.