Chương trước
Chương sau
Cơ Tâm Dật trong lòng thầm than một tiếng, cô biết vô luận là cô hay là Thần Nữ Thánh Môn phía sau cô, lúc này ở trong mắt Diệp Mặc đều chẳng là gì cả. Nếu như nói trước đây Thần Nữ Thánh Môn còn có thể được nhiều người ủng hộ tại Thánh đạo giới, hiện tại Diệp Mặc đứng ra tùy tiện nói bất kỳ câu nào, nói không chừng tất cả mọi người ở Thánh đạo giới sẽ đi vây công Thần Nữ Thánh Môn. Uy vọng thế này, hoàn toàn không cách nào so sánh được. Nói cách khác, Diệp Mặc muốn tiêu diệt Thần Nữ Thánh Môn, thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ cần một câu nói là được.

Cũng may Diệp Mặc người này ân oán rõ ràng, còn không giấu diếm công lao của Thánh nữ Thanh của Thần Nữ Thánh Môn.

- Diệp tông chủ có việc gì xin cứ hỏi, Cơ Tâm Dật biết thì sẽ nói hết.

Cơ Tâm Dật nghĩ ra một điểm này, thẳng thắn ngồi xuống, đúng mực đáp.

Diệp Mặc gật đầu rồi cũng ngồi xuống, suy nghĩ một cút rồi nói:

- Trước đây tại Ngục Môn Sơn của Thần Nữ Thánh Môn ta đã thấy mấy khúc xương trắng, còn thấy một sợi xích dùng Thiên La Tinh Thiết luyện chế. Hiện tại ta rất muốn biết đây là chuyện gì, mong Cơ tông chủ giải thích nghi hoặc.

Cơ Tâm Dật trong lòng cả kinh, cô nghĩ không ra chuyện Diệp Mặc muốn hỏi vậy mà lại là chuyện của Thần Nữ Thánh Môn. Cô trầm mặc hồi lâu, rồi mới mang theo một chút khàn khàn nói rằng:

- Đây vốn là chuyện nội bộ của Thần Nữ Thánh Môn ta, nhưng Thần Nữ Thánh Môn ta đối với Diệp tông chủ có nhiều mạo phạm, cho nên ta bằng lòng trả lời câu hỏi này của Diệp tông chủ.

Diệp Mặc không nói gì, thậm chí thoáng có chút chờ mong. Hắn rất muốn biết mấy bộ xương trắng kia có quan hệ gì với hắn, hắn vì sao sau khi nhìn thấy lại có một cảm giác bi thương.

Cơ Tâm Dật điều chỉnh tâm tư trong lòng một chút, lúc này mới chậm rãi nói:

- Thần Nữ Thánh Môn ta, thần nữ vẫn lấy trinh tiết là thần thánh, không thể có nửa phần vấy bẩn, cho nên trong Thần Nữ Thánh Môn ta, trinh tiết của thần nữ là quan trọng nhất. Một thần nữ thông thường trinh khiết đều quan trọng như thế, trong Thánh Môn ta trinh tiết của Thánh nữ càng thánh khiết không gì sánh được.

- Nhưng cũng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể như mình nghĩ, Thánh nữ đời thứ bảy mươi ba của Thần Nữ Thánh Môn ta - Nguyễn Thụy Tú vốn tài sắc kinh người, thậm chí là có căn cơ thăng cấp Hỗn Nguyên. Thế nhưng Nguyễn Thụy Tú vậy mà lại thất thân trong một lần rời khỏi Thánh Môn tôi luyện, hơn nữa cô ta còn không chịu nói ra gã đàn ông đã khiến cô ta thất thân. Kết quả bị tổ sư nhốt trong Ngục Môn Sơn, chịu hình phạt Âm Hỏa thiêu đốt.

- Một đám không hề có nhân tính giả làm ni cô, bản thân không có cha mẹ là từ tảng đá nhảy ra sao? Ta nhổ vào!

Diệp Mặc không chút khách khí mắng.

Thần Nữ Thánh Môn muốn bảo vệ trinh tiết cũng không phải không được, nhưng vì mất đi trinh tiết, mà bị Âm Hỏa thiêu đốt vô số năm, hành động này của Thần Nữ Thánh Môn, Diệp Mặc cực kỳ khinh thường. Nhiều nhất là trách phạt một trận, sau đó đuổi ra khỏi sơn môn mà thôi, bị Âm Hỏa thiêu đốt vô số năm, cho dù là một Đạo Nguyên Thánh Đế dưới loại hành hạ vô nhân tính này, cũng không thể nào trường kỳ chịu đựng được.

Cơ Tâm Dật nghe thấy Diệp Mặc mắng to, biến sắc, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn thầm than một tiếng, biết làm sao được hình thức không mạnh bằng người khác, Diệp Mặc muốn nói như thế nào thì nói như thế ấy, chẳng lẽ cô còn có thể đứng lên phản khánghay sao?

Diệp Mặc châm chọc nhìn chằm chằm Cơ Tâm Dật nói rằng:

- Phải chăng ngươi cảm thấy không có năng lực phản kháng ta? Trước đây Thần Nữ Thánh Môn giam giữ Nguyễn Thụy Tú tại Ngục Môn Sơn dùng Âm Hỏa thiêu đốt, có nghĩ tới Nguyễn Thụy Tú có thể phản kháng hay không? Nhớ kỹ, mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác.

Cơ Tâm Dật biết, cô tranh luận những thứ này cùng Diệp Mặc cũng không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ tự mình nói rằng:

- Thụy Tú Thánh nữ dưới Âm Hỏa thiêu đốt của Ngục Môn Sơn, vậy mà không để ý tổ sư nghiêm phạt, vẫn sinh hạ một đứa con gái. Để bảo vệ con gái của mình, Thụy Tú Thánh nữ đầu tiên là tiêu hao hết sức sống, sau đó lại liều mạng thiêu đốt thọ mệnh, máu huyết xé mở hư không, để cho tỳ nữ của cô ta là Nguyễn Tuệ Vân mang theo con gái rời khỏi Thần Nữ Thánh Môn. Ta có thể biết được cũng chỉ có những điều này, về phần Nguyễn Tuệ Vân đi nơi nào, Thần Nữ Thánh Môn cũng không có người nào biết được.

- Ngươi có chân dung Thụy Tú Thánh nữ không?

Diệp Mặc lại hỏi.

Cơ Tâm Dật gật đầu, lấy ra một miếng ngọc giản còn trống, khắc họa một bức chân dung vào rồi giao cho Diệp Mặc.

Thần thức Diệp Mặc quét vào trong ngọc giản, chân dung trong ngọc giản là một cô gái cực đẹp. Diệp Mặc vậy mà lại có cảm giác có một chút quen thuộc, hình như ở nơi nào đó hắn đã gặp qua bức chân dung này.

Thấy Diệp Mặc chỉ cau mày cũng không nói lời nào, Cơ Tâm Dật biết điều không có nhiều lời.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc bỗng nhiên chấn động, rốt cục hắn đã nhớ ra chân dung này là ai rồi, trước đây tropng phủ của Táp Không Đại Đế hắn đã dẫn đi một cô gái tên là Củng Linh Tú. Linh Tú để lại ahi cái chân dung cho hắn, một chân dung chính là mẫu thân kiếp trước của hắn, còn một cái là Ngưng Ti tiên tử hầu hạ mẫu thân hắn. (Nếu như quên đoạn này, bạn có thể xem lại chap 1969 - Kiếp trước)

Mẫu thân hắn rất giống Thụy Tú Thánh nữ, lẽ nào Thụy Tú Thánh nữ là thân nhân của hắn hay sao? Diệp Mặc nghĩ tới đây, lập tức liền nhớ lại trước đây Linh Tú nói:

"... Ngưng Ti nuôi ngươi từ nhỏ tới lớn, đối với ngươi đã có cảm tình, cô sợ ngươi ở Tu chân giới sẽ bị thiệt, muốn xuống dước chăm sóc ngươi. Đêm đó Ngưng Ti liền rời khỏi phủ Táp Đế, từ đó về sau ta không có tin tức gì của cô ấy nữa."

Sau khi mình bị Táp Không Đại Đế ném vào Tu chân giới, Ngưng Ti đã đi tìm hắn.

Diệp Mặc nghĩ đến kiếp trước mình vì bị Táp Không Đại Đế nhét vào Đông Huyền châu, thần thức của hắn lập tức đã xuyên qua tầng tầng ranh giới, trực tiếp rơi vào đại lục Lạc Nguyệt.

Thành Mặc Nguyệt vẫn vậy, tại thành Mặc Nguyệt Diệp Mặc thấy rất nhiều người quen, Ninh Tư Sương, Mục An, Lý Tam Đao...

Thế nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền kích động đứng lên, hắn thấy Ngưng Ti, tuy rằng Ngưng Ti già đi một ít, thế nhưng dung mạo vẫn như cũ, giống y hệt như chân dung trong thủy tinh cầu mà trước đây Linh Tú đã cho hắn.

Linh Tú nói Ngưng Ti vì tìm hắn, đã cố ý đi Tu chân giới.

Diệp Mặc không biết Ngưng Ti là thế nào đi Tu chân giới, hắn biết một Đại Tiên muốn đơn độc đi Tu chân giới đã vô cùng khó khăn rồi. Thế nhưng hắn nếu như đã nhìn thấy Ngưng Ti, điều đó đã nói lên rằng Ngưng Ti thật sự đã làm được. Nhưng lúc này kí tức của Ngưng Ti mịt mờ tán loạn, sức sống không ngưng tụ, tua như bất cứ lúc nào và ở đâu cũng đều có thể tiêu tán đi vậy.

Cô ấy đơn độc một mình ở chỗ một chân núi linh khí thiếu thốn, cùng sinh sống với người phàm trần trong thôn trang xa xôi, hơn nữa còn tương đối hẻo lánh. Thấy Ngưng Ti đứng ở trước gian nhà nhìn bầu trời xa xăm không nhúc nhích, Diệp Mặc liền biết cô hẳn là đã biết mệnh mình không còn được bao lâu rồi.

Diệp Mặc lúc này sao còn có thể tiếp tục ở lại đây, hắn trực tiếp truyền âm cho Tần Tuyền Ki.

- Ta phải rời khỏi Thánh Đạo Tông một thời gian ngắn, Thánh Đạo Tông cùng Thánh đạo giới giao cho các ngươi.

Nói xong, Diệp Mặc đã một bước sải ra, biến mất trong điện tiếp khách không còn vết tích.

Tần Tuyền Ki biết Diệp Mặc muốn đi tìm Thế giới sơn, đối với lời Diệp Mặc nói cũng không hề thấy kỳ quái, tranh thủ thời gian khom người nói rằng:

- Vâng, tông chủ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cơ Tâm Dật đứng lên, khiếp sợ nhìn nơi Diệp Mặc biến mất, cô tuy rằng tu vi không tới đâu, thế nhưng ánh mắt thì vẫn có, há có thể nhìn không ra Diệp Mặc mới vừa rồi là một bước xuyên qua hư không? Ngay cả xé rách cũng không cần, chỉ cần một bước là có thể bước qua hư không, thế này thì tu vi phải lớn tới đâu?

...

Giang Liên Phong thật ra là một vùng gồm những dãy núi lớn nhưng thấp, chỉ có điều là ở giữa một dãy núi lớn thấy này có một ngọn núi cực cao gọi là Giang Liên Phong. Giang Liên Phong có thừa thãi linh thảo, thậm chí còn có thể tìm được một ít linh thảo đẳng cấp tốt. Cho nên thôn dân sống ở phụ cận nơi này đơn giản gọi trọn cả dãy núi này cũng là Giang Liên Phong.

Giang Liên Phong mặc dù có linh thảo, thế nhưng chỉ giới hạn tại một chỗ, hơn nữa linh thảo đẳng cấp tốt chỉ là đối với người phàm tục bình thường mà thôi. Đối với tu sĩ mà nói, linh thảo ở đây căn bản là không đáng nhắc tới, chớ đừng nói chi là ở đây linh khí thiếu thốn.

Thế nhưng phía trước Giang Liên Phong còn có một con sông lớn cực dài, con sông lớn này nối liền với ngọn núi, hình thành một mãnh đất đai màu mỡ. Đương nhiên, màu mỡ chỉ là đối với người phàm trần mà thôi. Cũng chính bởi vì nơi này sông núi liền kề, nên mới được gọi là Giang Liên Phong.

Tại một chỗ tương đối hẻo lánh của Giang Liên Phog, có mấy gian nhà bằng cỏ tranh. Thôn dân ở phụ cận lại trước nay chưa từng biết tại Giang Liên Phong còn có mấy gian nhà cỏ tranh như vậy, bởi vì mấy gian nhà có tranh này đều bị cấm chế ẩn giấu đi, người thường căn bản là nhìn không thấy.

Lúc này một phụ nữ trung niên đang yên lặng đứng ở trước gian nhà cỏ tranh, chăm chú nhìn vào hư không, tựa như đang hồi tưởng lại những chuyện cực kỳ xa xưa.

- Tiền bối...

Diệp Mặc đứng phía sau người phụ nữ trung niên này một hồi lâu, người phụ nữ trung niên này không hề phát hiện. Diệp Mặc cảm thụ được trên người nàng đã không còn chút tu vi nào, trong lòng thương cảm thở dài, đồng thời run giọng kêu lên.

Người phụ nữ trung niên này đột nhiên xoay người, khi nàng nhìn thấy Diệp Mặc, trong nháy mắt liền sững lại, một hồi lâu mới rơi lệ đầy mặt thì thào lẩm bẩm:

- Ấu Nhi... đại nạn của ta rốt cục đã đến...

Diệp Mặc lập tức hiểu ý trong lời Ngưng Ti nói, nàng không có tu vi, cho là đại nạn của mình đã đến, nên mới xuất hiện ảo giác.

Giờ khắc này Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác bi thương, hắn và Ngưng Ti không có quan hệ gì. Ngưng Ti nuôi hắn lớn, đồng thời cũng chăm sóc mẫu thân hắn, thậm chí sau khi biết được hắn bị Táp Không đá xuống Tu chân giới, cũng muốn dùng hết mọi biện pháp đi tới Tu chân giới. Với tu vi Đại Tiên của Ngưng Ti, cho dù là thêm vài vạn năm nữa cũng là vô ích, mà nàng đến Tu chân giới, lúc này mới hơn một nghìn năm, thọ nguyên cũng đã tiêu hao hầu như không còn.

So ra thì, công ơn nuôi dưỡng này, cái ơn bảo vệ to lớn này, chỉ đơn giản có thể báo đáp được sao?

- Mẹ nuôi, đây không phải là mơ, con tới tìm người, con tới trễ, con thực sự là Diệp Mặc...

Trái tim Diệp Mặc trong thời khắc này bị cảm giác thân tình thắm thiết này bóp cho nát bấy, Hỗn Nguyên Đạo Vận cũng không cách nào ngăn cản nỗi thương cảm hiện giờ của hắn.

Hắn chứng là Đạp có tình, hắn là một người sống sờ sờ có máu có thịt, dù cho là Hỗn Nguyên, hắn vẫn không cách nào dứt bỏ được tình thân. Ngay cả hình bóng mẫu thân trong thủy tinh cầu cũng dần dần mờ nhạt đi, chỉ có hình ảnh Ngưng Ti đang càng ngày càng rõ ràng. Mà hắn kêu lên "Mẹ nuôi", càng tự nhiên mà thành, không có đi làm bất luận tư tưởng gì cả. Ở trong lòng hắn "Mẹ nuôi" chính là mẫu thân, thay thế mẫu thân vì hắn mà làm tất cả.

Trong đầu hắn dần hiện ra giọng nói của Ngưng Ti thê thiết như tiếng than Đỗ quyên:

- Táp đế đại nhân, van cầu người tha cho Ấu Nhi...

Dần hiện ra hình ảnh Ngưng Ti lăn xuống bậc thang, vẫn ôm hắn vào trong ngực bảo vệ. Hắn đến Tu chân giới, "Mẹ nuôi" sợ hắn bị tổn hại, vẫn hao hết tu vi đuổi tới. Trừ mẫu thân, còn có ai ôm ấp loại tình cảm vô tư như thế này?

Diệp Mặc vậy mà không biết lúc nào mà mình đã rơi lệ đầy mặt, giờ khắc này, hắn cũng không thể đứng thẳng được nữa, quỳ rạp xuống đất:

- Mẹ nuôi, con tới thăm người.

- Con thực sự là Ấu Nhi? Con còn sống?

Người phụ nữ trung niên này trên mặt đột nhiên lại nổi lên một màu hồng kích động không khỏe mạnh, nàng một bước liền vọt tới trước mặt Diệp Mặc, ôm Diệp Mặc vào trong ngực, run giọng nói:

- Ấu Nhi, con đúng là Ấu Nhi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.