Vút… vút….
Hai nắm đấm còn chưa giao nhau mà tiếng tay vung lên đã kêu lên từng tiếng vun vút trong không khí, giữa chỗ đứng của hai người bụi đất tung bay mù trời, trong nháy mắt mặt đất chỗ đó đã bị xẻ thành một khe rãnh rất lớn.
Uỳnh… Rắc rắc….
Quả đấm của Diệp Mặc và của lão già cuối cùng cũng đã giao nhau, một cảm giác đau ghê gớm truyền lên từ bàn tay, Diệp Mặc biết xương bàn tay của hắn đã bị đánh rạn.
Nhưng Diệp Mặc biết lão già kia cũng không khá hơn hắn là mấy, mặc dù nội công của lão khá thâm hậu, nhưng dù gì cũng không phải là tu chân, khí huyết có phần suy nhược, e rằng còn bị thương nghiêm trọng hơn của hắn. Diệp Mặc cười gằn, nuốt một viên Liên Sinh Đan, dưới sự kết tụ của chân nguyên, hắn lại sắp sửa xuất quyền.
- Khoan đã…
Lão già đột nhiên khoát tay nói:
- Ta già rồi, không nhận thua không được, nếu mà đánh tiếp thì hai tay ta tàn phế mất!
Diệp Mặc dừng ra đòn, đột nhiên mỉm cười nói:
- Nói như vậy thì tôi muốn đốt đại điện này ông cũng không có ý kiến gì chứ?
Lão gì cười khổ nói:
- Cậu diệt Thái Ất Môn tôi hầu như không có ý kiến gì, nhưng đại điện này tôi vẫn xin cậu không được đốt, đại điện này không phải của Thái Ất Môn, là di sản của Thần Châu. Nơi đây đã từng có một quá khứ huy hoàng, chỉ có điều quá khứ ấy đã quá xa xưa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/2395168/chuong-754.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.