Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi nhà của tên Lục Tử Hàn đó anh đành phải gọi cho Tô Tiểu Mạn đến để giải quyết đóng hỗn độn cảm xúc trong cơ thể mình

Tô Tiểu Mạn nhận được điện thoại của anh liền bắt taxi đi đến chỗ mà anh đã hẹn, vừa tới bắt gặp tên nào đó đang uống rượu một mình trên quầy bar

Anh rót hết ly này đến ly khác tay cầm ly rượu định uống tiếp lại bị ngón tay mảnh khảnh của cô ngăn lấy, bởi vì hành động bất ngờ khiến anh có chút bực bội quay đầu sang liền nhìn thấy cô lông mày cũng được dãn ra một chút

“ Tới rồi sao? Cô ngồi đi, có muốn uống chút gì không?”

“ Giống anh đi”

Anh nhìn tên phá chế “ Cho cô ấy một ly whisky”

“ Vâng” người đàn ông gật đầu xem như đã hiểu

Cô nhìn bộ dạng này của anh xem ra hôm nay tâm trạng anh không được tốt “ Nhìn anh thế này có gì muốn nói à”

“ Ừm, tối vậy rồi mà lại gọi cô ra đây giờ này cô không thấy phiền chứ?”

“ Không sao dù sao tôi cũng đang chán, anh nói đi”

Giọng anh vì có hơi men nên giọng nói có phần khàn một chút “ Chuyện là vậy tôi một người em nó đi du học rất lâu rồi bây giờ đột nhiên trở về mà không báo trước thậm chí còn giấu tôi rút học bạ bên đó để trở về đây luôn, tôi nói em ấy là nên trở về đó học tập thật tốt nhưng em ấy lại nói tôi đừng xen vào chuyện của em ấy, theo cô thì tôi nên làm gì”

“ Theo tôi thì anh cũng nên tôn trọng ý kiến của em ấy, em ấy cũng đã lớn rồi cũng nên có quyết định riêng của mình. Tôi nói cho anh nghe nhé cả đời này cơ hội của mỗi người chỉ có một thôi nếu bỏ lỡ sẽ không có cơ hội mà thực hiện được đâu vậy nên anh thử một lần nghe theo em ấy xem”

“ Cô thấy tôi cổ hủ lắm sao? Quyết định của tôi chỉ muốn em gái mình có điều kiện môi trường tốt thôi” mắt anh lờ đờ vì say rượu nhìn cô



“ Đương nhiên là vậy anh trai nào mà chẳng muốn em gái mình sung sướng nhưng cũng có nhiều cái quyết định của bản thân mình lại khiến người khác cảm thấy không được tốt và thoải mái” cô châm chú nhìn ly rượu trên bàn “ nó cũng giống như tình yêu vậy, yêu một người muốn người đó có một cuộc sống tốt hơn thì phải thông cảm và biết lắng nghe ý kiến của người đó “

Đúng vậy anh không bao giờ lắng nghe ý kiến của em gái mình chỉ toàn biết làm theo những điều mình muốn mà không thể cảm nhận cảm xúc từ người khác. Vậy là anh sai sao?

“ Cô nói đúng, tôi chưa bao giờ lắng nghe ý kiến của em tôi cả” anh cầm ly rượu uống cạn hết còn có ý định rót thêm rượu vào ly thì lại bị cô ngăn cản

“ Được rồi đừng có uống nữa, tôi thấy anh say lắm rồi đấy”

“ Tôi không có say? Ai nói tôi say chứ? Có muốn uống cùng nhau không?”

“ Uống rượu nhiều không tốt” Cô khéo léo từ chối anh

“ Kể cả cô cũng muốn từ chối tôi?”

Cô thầm thở dài cái tên này thường ngày nhìn ít nói cứ im liềm vậy mà say vô lại như con nít “ Tôi uống với anh nhưng có một điều kiện”

“ Ừm nói đi”

“ Tôi uống xong, anh phải về nhà đấy”

Anh quơ tay “ Uống đi uống đi”

Nói vậy thôi chứ cô và anh uống cùng với nhau hết cả đêm rồi mới chịu về nhà

Qua ngày hôm sau, Tô Tiểu Mạn cảm thấy đau đầu chắc tại hôm qua cô uống qua nhiều đến mất bất tỉnh tới tận hôm nay. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy chợt nhớ ra điều gì đó liền xoay người qua bên cạnh, gì đây? sao tên này lại nằm kế cô? Đã vậy quần áo của tên này còn sọc sệt, không phải chứ?

Trong lòng cô lúc này vô cùng hoảng loạn đạp thẳng tên kia đang còn ngái ngủ xuống giường “ Mau dậy cho tôi”



Cơ thể anh không thương tiếc mà nằm ngay trên nền nhà, anh cũng vì thế mà bất ngờ tỉnh dậy miệng vẫn còn ngái ngủ nhưng giọng điệu không quên doạ nạt người khác “ Muốn chết hả?”

Cô tức giận lập tức mắng “ Tên điên này tối qua đã làm gì tôi hả?”

Anh đau đầu xoa nhẹ hai bên thái dương “Cô ồn ào quá rồi đó” Đột nhiên động tác của anh chợt dừng lại liền nhớ ra điều gì đó ngẩng mặt lên nhìn cô

Ánh mắt anh nhìn vào chằm chằm lên người cô, cô bất giác lấy mền quấn quanh người mình trừng mắt nhìn anh “ Còn dám nhìn tôi liền móc mắt anh ra đấy”

Anh nhận ra giấu hôn trên cổ cô là do anh hôm qua uống say nên đã để lại “ Đã làm rồi cô đâu cần che?”

“ Còn dám nói?”

“ Được được tôi không nói nữa” anh đứng dậy tự động cởi áo sơ mi đang mặc xuống

“ Anh làm gì vậy?”

“ Tôi thay quần áo, chưa từng thấy người đẹp trai thay quần áo bao giờ à?”

“ Hừ…vậy thì cứ làm đi tôi về trước” Cô tức giận gom lấy đồ đạc còn vươn rãi khắp nền nhà nhanh chóng đi vào tolet

Anh nhìn theo tấm lưng trắng nỏn nà của cô miệng bật giác tạo nên một đường cong mà trước giờ không ai có thể nhìn thấy nó

Tô Tiểu Mạn quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm liền một mạch đi thẳng ra cửa, giọng của người đàn ông từ đằng sau cũng đúng lúc phát ra

“ Tôi là chính nhân quân tử, việc tôi đã làm tôi sẽ có trách nhiệm với nó”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.