Tiểu Lệ dẫn tôi tới phòng y tế, trong đây lại không có y tá nào cả, 1 người cũng không luôn. GV làm ăn như thế thì học sinh chúng tôi tính sao. Mùi thuốc trong này nồng kinh khủng, tôi bất giác lấy tay che mũi.
Tôi nhăn mày nhăn mặt ngồi xuống, Tiểu Lệ lấy hộp cứu thương từ trên kệ. Tôi thắc mắc tự hỏi sao tiểu thư đài các như cậu ấy lại biết làm mấy cái này. À mà tôi chắc ko ngoại lệ nhỉ (?) Định hỏi cậu ấy thì cảm giác rát khắp người, uầy cậu ấy thấm bông nhanh thế. Không giữ mồm được lâu, tôi lại la làng lên. Hôm nay mình la mấy lần rồi? Trời ạ !!!!
Tiểu Lệ trừng mắt, rồi búng chán tôi 1 cái thật đau.
- Cậu đó, cứ thế mà học ở nơi này thì không chết cũng phế tay phế chân rồi. Lúc cha cậu hỏi thì lại tưởng tớ bắt nạt cậu.
- Ayza, đâu dám. Nhưng cậu chấm nhè nhẹ cái được ko? Đau quá à~~
Tôi càng nói nhẹ thì cậu ấy càng làm mạnh hơn. Đau đến chảy cả nước mắt ra. Ngậm miệng không nổi, tôi lại tiếp tục kêu oai oái
- AAAAAAA.... Nhẹ, nhẹ thoiiiiiiii
- Giờ ms bik đau là gì hả? Sao lúc nãy ko la lên vậy luôn đi
- Cậu lm đau hơn mà...
- Còn cãi hả? Ko bị cái kia có bik cái này ko?? Thế mà huênh hoang được đai đen karate khoe tớ. Dăm 3 cái cục đá kia cậu né được mà
- Tại tốn sức lắm mà. Mà nhanh lên sắp tới giờ học rồi đó
- Nhanh nhanh cái gì? Lo mà trị thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/199905/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.