Tôi ghé vào cửa hàng bách hóa gần đây. Sau khi mua cả đống đồ ( gần như mỗi món 2,3 cái ) thì tôi đi tính tiền. Đang tính tiền bỗng có 1 giọng nói nhẹ thì thầm vào tai tôi: 
- Hử?! Không ngờ cô tham ăn vậy! 
- Aaa... 
Tôi giật mình, quay lại đằng sau thì thấy Lạc Thần. Trời ạ, làm tôi đứng tim. Tôi vừa càu nhàu vừa đưa tiền trả cô bán hàng: 
- Dạ Thiếu à! Anh đừng hù người ta thế chứ! Có ngày chết người thật đấy. 
- Đừng gọi Dạ Thiếu, tôi không nhắc lại lần ba đâu. 
Tôi nhăn mặt 1 hồi rồi càng lúc càng bước nhanh hơn anh ta. Lạc Thần cũng cố mà đuổi theo tôi cho tới tận phòng. Tôi bực mình mới la lên: 
- Anh định theo tôi tới bao giờ??? 
- Tôi về phòng. 
Anh ta ném tôi ra phía sau rồi bước vào phòng. Tôi xấu hổ bước vào trong im lặng. Lạc Thần bảo anh ta ngủ phòng bên trái rồi tôi gom đồ mà "phắn" vào phòng bên phải mà ngủ. Ăn nói cọc cằn thế mà cả khối con gái theo, chả hiểu nổi "gu" bây giờ, haizzzz!!! Tôi vô phòng vừa ăn vặt vừa lướt Facebook. Facebook giờ không có cái gì hay hết nhỉ. Bỗng điện thoại vang lên, hử, là cha tôi gọi. Tôi lưỡng lự vài giây rồi bắt máy: 
" Hy đấy à? Cha có chuyện muốn nói với con. " 
- Cha cứ nói đi, con nghe 
" Cái giọng bướng bỉnh này là vẫn chưa hết giận cha chứ gì? Thôi, vô vấn đề chính vậy. Nhà họ Dạ không kiên nhẫn chờ con quyết định là cưới hay ko 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/199902/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.