Một phút... 5 phút.... 10 phút....
"Ọc ọc... "
- Bình tĩnh nào... Mày làm được mà Ngọc Hy. Mày phải nhẫn nại, vì đồ ăn phải nhẫn nại
20 phút.... 30 phút...
"Ọc ọc ọc... "
- Dẹp mẹ đi! Nhẫn nại cái khỉ khô!!!
Tôi đập điện thoại xuống đất. Bể kệ nó bể, hư mua cái mới, chứ tức quá rồi. Cái bụng thì cứ kêu, tin nhắn nhắn mấy lần vaò máy rồi mà không thấy động tĩnh. Cái tên Lạc Thần chết tiệt, nhà người trốn xó xỉnh nào hả? Lại tính đào hoa, đi đâu gái đi theo hay gì?
- ĐƯA ĐỒ ĂN CHO BỐ MÀY!!!!
Tức quá mà không gầm lên thì có mà thân thể phát nổ. Không có tình nghĩa người yêu người iếc gì hết, mày mà bước xác về cái phòng 502 này là mày chết với tao nghen con. Nhớ mặt mày đấy, Lạc Thần
(Tác giả: Chú ý hình tượng thục nữ chị êy!!!)
"Rầm!!!" - Tiểu Lệ ở phòng 503 chạy sang, đạp cửa. Thấy có tiếng động bên ngoài, tôi ra xem mới thấy 'em cửa thăng thiên' rồi. Tội nghiệp mà :>!! Tôi nở một nụ cười rất ư là giả nai
- Cơn gió nào mang tiểu thư Tuyết Lệ đến cái phòng 'không quá nghèo nàn' này vậy ạ?
- Con gió gì kệ nó! Khôn hồn thì ngậm cái họng lại! Yên lặng cho làng xóm người ta yên bình một hôm. Cuối tuần mà mày không cho người ta yên là sao hả???
- Éc? Tiểu Lệ iu quý, mong tha thứ! - Tôi lùi vài bước, sợ xảy ra án mạng và nạn nhân là mình
Tiểu Lệ lườm tôi một cái rồi đóng cửa cái "Rầm!!!". Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/1328956/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.