Cái... Không khí ngột ngạt này là thế nào? Tôi vẫn đi sau anh, nhưng hai đứa cách nhau cả 2m. Tôi không dám ngước mặt lên. Sao? Mình sợ cái gì cơ? Tại sao lại không dám nói một câu trước mặt anh cơ chứ? Cảm giác tội lỗi như đang dâng trào vậy, rốt cuộc mình làm gì sai à? Tôi nuốt nước bọt, tính mở miệng nói thì... "Bụp! " - anh đứng trước mặt không hề di chuyển, khiến tôi đập đầu vào lưng anh. Tôi la lên
- Lại sao nữa đây?
- Em....
- ????
Hả? Cái gì? Cái điệu bộ ấp úng này là sao? Ủa ủa, nay anh chưa uống thuốc hả Thần? Thật sự muốn nói ra câu đó nhưng nghĩ lại rồi thôi. Tôi bước lên phía trước anh, ngó ngó nghiêng nghiêng. Tôi hỏi thăm:
- Darling, anh sao vậy?
Có phải mình bị chửi nhiều quá hóa điên rồi không? Đáng lẽ phải "tẩn" cho một trận nhưng thấy anh như vậy lại buột miệng quan tâm. Chậc, mình si tình quá :>
Thần không trả lời mà gục vào vai tôi lắc đầu nguầy nguậy. Tôi giật mình không biết anh tính làm gì. Dù sao cũng là trường đấy! Anh cũng nên ý tứ chứ? Anh im lặng một lúc rồi nói nhỏ đủ cho tôi nghe
- Vợ ơi, anh bị bệnh rồi...
- Sao thế? Có cần xuống y tế không?...
- Không...
- Chứ anh làm sao? Hay để em dìu anh xuống đi nha? Ngộ nhỡ anh mà sốt chết thì ai ở với em? - Tôi lo lắng cố nói mấy lời dịu ngọt dụ anh xuống y tế
- Bệnh này chỉ có em giải được - Anh làm bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/1328947/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.