Thấy có vẻ cách anh ta xa rồi, tôi bắt đầu đỏ mặt mà ngồi thụp xuống đất. Trời ạ! Mình vừa làm gì thế cơ chứ!?! Quá vô sỉ rồi!!! Nhưng mà... Lúc nãy cũng là "ngọt" quá đi mất... Tôi suy nghĩ sâu xa một lát rồi bước về lều. Lúc này cũng đã gần 6 giờ 30 phút rồi nhỉ? Thấy tôi đi vào, Nguyệt tỉ có phần giật mình. Tỉ lay lay người tôi hỏi như "có biến" - Mày là ai? Con Hy nhà tao đâu? - Mau trả nó đây!!! - Mày cho nó ăn độc dược gì rồi? ... Và tất cả chung quy của câu hỏi trên là do: tôi dậy sớm hơn cả tỉ. Bình thường không được gọi hay có cái đồng hồ là cũng phải "nướng" tới tận trưa chiều. Tôi bất lực, không biết trả lời ra sao cho vừa lòng đại tỉ nhà tôi. Tôi đẩy nhẹ tay tỉ ra khỏi vai rồi bước tới túi đồ lấy thứ gì đó. Miệng luôn nói - Thôi đi chị ơi, đang mệt mỏi mà vẫn phải đấu khẩu với chị có mà lên bệnh viện mất - Là ai thì lên chứ là mày là không bao giờ lên được cái bệnh viện đâu! - ... - Tôi câm nín, không cãi lại được. Bởi nó là sự thật, tôi không thể nói lại được với những điều thật. - Tháng sau giỗ mẹ rồi, mày tính có đi không? Hay về nhà? Nghe câu hỏi này, đôi mắt tôi như bị đè xuống, nặng trĩu. Tôi chau mày trước câu hỏi của Nguyệt tỉ. Tay lấy từ trong ba lô ra một mặt dây chuyền. Đó là một mặt ngọc Sapphire, bên trong là một bức ảnh. Tôi giữ nó vào lòng bàn tay, ôm vào trong lồng ngực - Em sẽ về nhà! Sau đó mới đi... Đúng! Bức ảnh trong sợi dây chuyền đó là bức ảnh còn sót lại duy nhất của mẹ tôi. Từ lúc sinh ra ca và tỉ, cơ thể mẹ đã rất yếu. Nhưng luôn một mực muốn hạ sinh tôi ra. Và kết quả, sau khi hạ sinh tôi, mẹ đã từ biệt nhân gian. Cha đã rất tức giận, vì dù khuyên ngăn thế nào mẹ cũng không bỏ đi một sinh linh. Vì thế mà đã đốt sạch những thứ liên quan tới bà. Nhưng lại không nỡ giết tôi - một người giống bà y như đúc. Tôi thừa hưởng mái tóc vàng óng từ mẹ và một tí cam. Đôi mắt xanh ngọc bích cũng là từ mẹ mà có. Ai cũng cứ tưởng, tôi là mẹ tôi quay về thanh xuân. Nhưng tôi lại chỉ biết gặp bà trong ảnh... - Oaaaa, hửm!?! Tỷ, Hy, mấy giờ rồi? - Giọng ngái ngủ của một cô gái nhỏ nhắn vang lên. Chất giọng êm dịu, mượt mà đó là của Tiểu Lệ - Gần trưa rồi cô nương ạ! - Tôi lấy lại bình tĩnh, nói - Hả!?! Cái gì??? - Tiểu Lệ lục tung cái lều, sửa soạn các thứ. Luôn miệng kêu ba từ - Trễ mất rồi!!! "Hahaaaa... " - tôi cùng tỉ cười phá lên. Tiểu Lệ vẫn dáng vẻ ngây ngô ko biết gì. Hiện tại, cậu ấy đang mặc một chiếc váy jean với khoác ngắn. Tóc được tết lại rất ra dáng nữ sinh thanh lịch. Tôi lấy tay lau vết nước mắt, nhưng miệng vẫn ko ngừng cười được, bảo - Ko ngờ còn thấy dáng vẻ này của cậu đấy Tiểu Lệ! Haha... - Thật ra con bé Hy nó lừa em đấy, mới gần 7 giờ thôi - Nguyệt tỉ giải thích - HÀ NGỌC HY!!!! CẬU CHẾT VỚI TỚ!!!! - Tiểu Lệ nổi trận tay lấy được thứ gì liền ném vào tôi. Tôi nhanh chóng vòng ra sau lưng cậu ấy, thổi nhẹ vào tai, bảo - Hay cậu có hẹn gì với ca nhà tớ, phải ko chị dâu iu quý? - Hà Ngọc Hy, cậu im ngayyyyy!!! - Mặt cậu giờ còn đỏ hơn trái cà chua rồi, nhận đê - Có thật vậy ko, em dâu đáng mên? - Nguyệt tỉ chống cằm , cười ranh mảnh - Ko phải mà! Khung cảnh này rất đẹp phải không? Dáng hình ba cô nữ sinh chơi đùa hòa thuận. Chẳng thèm lấy một cái "sự cố" gì, nhưng đâu phải cái gì nó cũng êm đềm ngược xuôi như truyện thần tiên mà bọn trẻ hay đọc được? Người ta gọi cái này là 'bình yên trước cơn bão' phải không? Tôi cứ cười đùa mà chẳng hề hay biết rằng... Mẹ sắp mang tôi đi cùng. Từ biệt mọi người nơi đây, không ai hay biết. Tôi... Quá nhu nhược rồi... _____________________ P/s: chương này ngắn hơn chương trước, thông cảm ❤️
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]