Nhìn gương mặt đầy lo lắng của Hàn Kỳ Anh, Phong Bạch Lăng liền đưa tay che miệng để cô không phát hiện là mình đang cười. Nhưng vẫn là cô tinh ý, cho dù Phong Bạch Lăng có quay đi chỗ khác thì cô vẫn phát hiện ra được.
"Hàn tiểu thư, em trai tôi thật ra không đến mức đáng sợ như cô nghĩ đâu."
Phong Bạch Lăng là anh trai ruột của anh thì đương nhiên sẽ bênh cho em trai rồi.
"Anh…rất hiểu em trai mình nhỉ?"
"Mẹ tôi mất từ lúc nó mới có 10 tuổi, từ nhỏ nó đã có tính ương bướng, không chịu nghe lời ai ngoài mẹ tôi cả. Nên từ khi bà mất, tình trạng của Bạch Ngôn cũng suy sụp."
Ha… Một người như Phong Bạch Ngôn cũng có lúc suy sụp luôn sao?
"Hàn tiểu thư, chuyện hôm nay cô có thể bỏ qua cho em trai tôi không? Nếu cô có thể rộng lượng bỏ qua thì tôi sẽ rất biết ơn."
Nếu Phong đại thiếu gia đã đứng ra xin thì cô cũng không có lý do gì mà không bỏ qua cho Phong Bạch Ngôn.
"Chuyện…chuyện hôm nay tôi sẽ bỏ qua nhưng mà…tôi không muốn gặp lại anh ta."
Hàn Kỳ Anh nói với tông giọng thấp, hai tay cô nắm chặt lấy chăn khiến nó dúm dó lại. Một người đáng sợ như Phong Bạch Ngôn tốt nhất là không bao giờ gặp lại.
"Cái đó thì còn phải xem duyên phận của cả hai người..."
Phong Bạch Lăng rút ra một tấm danh thiếp rồi đặt xuống mặt tủ gần đó trước khi rời đi.
"Nếu cô muốn tôi giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-tha-cho-em/3049153/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.