Tối hôm ấy,
Hàn Kỳ Anh ngồi trong phòng Vip của khách sạn, liên tục thở dài lo lắng về chuyện Sở Ly Nguyệt nhắc đến. Cô muốn đi chơi với Hạo Kiên một ngày cũng không yên với cô ta, đúng là kì đà cản mũi.
"Sở Ly Nguyệt đáng chết nè! Hừ…"
Ting toong!
Bỗng dưng có tiếng chuông cửa vang lên. Không phải phục vụ phòng thì chắc là Phong Bạch Lăng tới rồi. Ngoài anh ta ra thì còn ai biết cô ở đây nữa chứ. Lần này Hàn Kỳ Anh sẽ không để mình mất mặt như lần trước nữa, cô sửa soạn cho thật chỉn chu mới ra mở cửa.
"Phong đại thiếu…"
"Xin chào. Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh."
Hàn Kỳ Anh còn tưởng Phong Bạch Lăng, hóa ra là nhân viên chuyển phát nhanh. Nhưng nhớ lại thì cô đâu có gọi dịch vụ chuyển phát nhanh nhỉ? Sao họ lại tới tìm cô?
"À vâng, anh có chuyện gì không?"
Anh nhân viên kia đưa cho cô một túi đồ, sau đó nói:
"Khách hàng ở phòng bên cạnh của cô có đặt một túi đồ, anh ấy nói chỉ cần đưa cho cô nhận hộ là được. Vì vậy cảm phiền cô ký vào đây giùm tôi."
Hàn Kỳ Anh há hốc miệng ngạc nhiên, cô quen biết gì cái tên ở phòng bên cạnh mà nhờ cô nhận đồ hộ. Nói dễ nghe thì là bất lịch sự còn nói khó nghe thì là vô duyên.
"Nhưng tôi đâu có biết anh ta, tại sao tôi phải nhận hộ?"
"Không phải cô là hàng xóm của vị khách đó sao? Mong cô mau chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-tha-cho-em/3049124/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.