Hàn Kỳ Anh liền đứng im khi Phong Bạch Ngôn đột ngột nói ra câu nói lạ lùng ấy. Hôm nay anh ăn phải thứ gì lạ à? Sao thay đổi thành một người hoàn toàn khác trước vậy? 
"Phong Bạch Ngôn, anh sao thế?" 
"Không có gì, chỉ là…tôi nhớ em!" 
Trong giọng nói của Phong Bạch Ngôn, Hàn Kỳ Anh phát hiện có thoáng chút nghẹn ngào, cứ như kiểu anh vừa mới khóc vậy. Cô vươn tay ra, xoa nhẹ lưng của anh, cố gắng an ủi anh giống như an ủi một đứa trẻ vậy. 
Thật ra, hơi ấm cơ thể của Phong Bạch Ngôn rất dễ chịu. Hàn Kỳ Anh bình thường không thích anh động chạm vào mình nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi ở trong vòng tay anh cô lại ngoan ngoãn như một chú thỏ con. 
"Xin lỗi vì đã đột ngột gọi em ra đây." 
"Phong Bạch Ngôn, mắt của anh…" 
"Hả?" 
Phong Bạch Ngôn đưa tay lên mắt, ngơ ngác nhìn cô: 
"Mắt tôi làm sao?" 
Ánh mắt của Kỳ Anh nhìn Bạch Ngôn bỗng trở nên đầy thương cảm. Cô nói: 
"Có phải…anh vừa khóc không?" 
Phong Bạch Ngôn bất ngờ giật mình, anh đã lau hết nước mắt đi rồi mà, tại sao vẫn bị cô phát hiện ra chứ? 
"Đâu…đâu có. Phong Bạch Ngôn tôi thì sao có thể khóc được." 
Lời anh nói đối lập hoàn toàn với tâm trạng hiện tại của anh. Một người luôn kiêu ngạo như anh, trong giây phút yếu lòng nhất cũng cố gắng kiềm chế nước mắt để người khác không phát hiện ra. 
Phong Bạch Ngôn đúng là đồ ngốc! Anh lừa được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-tha-cho-em/3049095/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.