Phong Bạch Ngôn vừa xuất hiện đã tự ý tuyên bố chủ quyền. Đám người Giang Tử Lan đều nín lặng, không biết phải nói gì thêm. Nhìn bọn họ lúng túng khi có Phong Bạch Ngôn ở đây, Hàn Kỳ Anh nảy ra một ý định, cô muốn lên giọng với họ một chút để họ phải nể mình.
"Aiza, anh yêu, sao giờ anh mới tới? Em đợi anh suốt từ nãy tới giờ rồi, chân cũng mỏi luôn rồi đây này!"
Hàn Kỳ Anh khoác tay Phong Bạch Ngôn, giở giọng nũng nịu trông cực kỳ đáng yêu. Phong Bạch Ngôn thừa biết cô làm vậy là muốn trêu tức đám người kia nhưng được gọi là "anh yêu" nghe cũng sướng hết cả người.
"Vậy sao? Vậy để anh bế em ra xe nhé?"
"Ứ ừ…vậy thì ngại lắm!"
"Ngại gì chứ?"
Nói rồi, Phong Bạch Ngôn cúi người xuống, thẳng thừng ẵm cô lên. Hàn Kỳ Anh ôm lấy cổ của anh, liếc nhìn ba người kia với ánh mắt giễu cợt:
"Chúng tôi phải về rồi, hẹn gặp lại mọi người sau nhé!"
Dứt lời, Phong Bạch Ngôn liền cất bước tiến về phía chiếc xe ô tô đang đậu ở ngoài cổng. Sau khi thoát khỏi đám người kia, Hàn Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cô vùi đầu vào người anh không dám nhìn xung quanh.
"Hừm...còn biết cả xấu hổ nữa sao? Tôi tưởng em mặt dày tới nỗi không biết xấu hổ là gì chứ?"
"Im miệng đi, nhiều người nhìn quá! Anh mau đưa tôi vào trong xe đi."
Hàn Kỳ Anh chỉ cứng miệng được lúc đứng trước Giang Tử Lan nhưng sau khi rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-tha-cho-em/3049092/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.