Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó, đoạn băng lập trình cho bản phác thảo của Hàn Kỳ Anh được chiếu lên trên tấm màn trắng. Từng chi tiết tỉ mỉ đến ý tưởng sáng tạo đều cho thấy Hàn Kỳ Anh xứng đáng giành được giải nhất cuộc thi này.

Sau khi xem xong, cả hội trường đều có cái nhìn khác về Hàn Kỳ Anh. Họ đã dần dần bị thuyết phục trước tài năng của cô, không còn ai nghi ngờ về kết quả của cuộc thi này là không công bằng nhưng vẫn trừ một người, đó là Giang Tử Lan.

"Lập trình này xuất sắc thì có sao chứ? Ai có thể làm chứng cho cô ta là cô ta tự mình làm ra nó mà không cần nhờ Phong Bạch Ngôn can thiệp vào."

Cho tới cuối cùng, Giang Tử Lan vẫn nhất quyết đối đầu với Hàn Kỳ Anh và Phong Bạch Ngôn. Đáng lẽ ra ngay từ đầu, sau khi tìm được đoạn video chứng minh Giang Tử Lan ăn cắp thì anh phải đem nó cho mọi người cùng xem trước để tống cổ cô ta khỏi cuộc thi này mới phải.

Phong Bạch Ngôn rời khỏi chỗ ngồi, anh lạnh lùng bước từng bước đến trước mặt của Giang Tử Lan. Anh không nói gì cả, chỉ vung tay tát thẳng vào mặt của cô ta.

Chát!

"Á! Phong Bạch Ngôn, anh…sao anh dám đánh tôi ngay trước mặt hiệu trưởng và mọi người?"

Giang Tử Lan đang lấy hiệu trưởng ra dọa anh sao? Phong Bạch Ngôn là người không phải bị người ta dọa chút là sợ. Anh trừng mắt nhìn cô ta, nói:

"Tôi cảnh cáo cô, bây giờ rút lại mấy lời nói vô căn cứ của mình thì vẫn còn kịp đấy. Tôi thừa nhận mình có quan hệ đặc biệt với Hàn Kỳ Anh, nhưng không phải vì vậy mà tôi có quyền xen vào để giúp cô ấy thắng cuộc thi này. Hàn Kỳ Anh có đủ tài năng để chiến thắng, thành tích xuất sắc của cô ấy được thể hiện rõ qua quá trình học tập ở đây. Nếu cô nghi ngờ, có thể hỏi những giáo viên dạy cô ấy…"

Những giáo viên từng dạy hoặc đang dạy Hàn Kỳ Anh đều chột dạ khi nghe Phong Bạch Ngôn nhắc đến mình. Bọn họ cũng phải gật đầu và công nhận một điều rằng Hàn Kỳ Anh là một nữ sinh xuất sắc trong học tập. Các thành tích của cô khiến người khác đáng ngưỡng mộ cho nên việc chiến thắng cuộc thi là điều dễ dàng đối với cô.

Hội trường lại một lần nữa rôm rả trở lại, họ thấy lời Phong Bạch Ngôn nói vô cùng hợp tình hợp lý. Giang Tử Lan kia mà dám phản bác lần nữa chắc chắn sẽ khiến bọn họ càng khinh thường cô ta hơn thôi.

Trước sự ồn ào ấy, Phong Bạch Ngôn đã dõng dạc nói một điều rằng:

"Tôi tin là các bạn sinh viên có mặt ở đây cũng đều là những người thấu tình đạt lý. Giang Tử Lan là kẻ ăn cắp, đặt điều và nói dối trắng trợn, không biết có ai ngu ngốc lại đi tin lời một kẻ nói dối như cô ta không nhỉ?"

Nghe tới đây, đám người trước đây biểu tình Hàn Kỳ Anh bỗng dưng chột dạ. Bọn họ chỉ biết cúi đầu xuống không dám đối diện với những ánh mắt dị nghị xung quanh. Nếu không phải bị Giang Tử Lan dắt mũi thì bọn họ đã không nhục như vậy.

Giang Tử Lan lúc này cũng chỉ biết im lặng, cô ta đã không còn gì để nói nữa rồi. Thấy Giang Tử Lan rơi vào thế khó xử không thể cứu vãn, Sở Ly Nguyệt ngồi dưới hội trường cũng lẳng lặng rời đi mà không nói tiếng nào.

/Giang Tử Lan ngu ngốc, trước khi mình bị cô ta kéo xuống thì nên rời khỏi đây trước đã./

Cứ thế, không một ai biết đồng phạm của Giang Tử Lan đang từ từ rời khỏi hội trường. Bây giờ sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn về Giang Tử Lan nên chẳng ai quan tâm đến người khác nữa.

Trước khi kết thúc phần can thiệp của mình, Phong Bạch Ngôn đã nói với hiệu trưởng rằng:

"Thầy hiệu trưởng, tôi cần phải xử lý nữ sinh Giang Tử Lan này vì tội ăn cắp và đặt điều không đúng. Không biết thầy hiệu trưởng có đồng ý không nhỉ?"

Thầy hiệu trưởng nghe vậy bỗng trầm mặc suy nghĩ một lát sau đó cười gượng nói với anh:

"Phong nhị thiếu, em Giang Tử Lan này là sinh viên của trường tôi, tôi nghĩ vẫn nên để tôi xử phạt thì đúng hơn, không cần phiền tới cậu như vậy đâu Phong nhị thiếu."

"Ồ, vậy ông định xử phạt cô ta ra sao?"

Ánh mắt đáng sợ của Phong Bạch Ngôn khiến hiệu trưởng Cố nhìn thôi đã thấy rùng mình. Ông ta nuốt nước bọt, nghĩ ngợi một lát rồi lớn tiếng với Giang Tử Lan:



"Em Giang Tử Lan, là sinh viên của trường CNTT này mà lại đi ăn cắp còn đặt điều nói xấu người khác. Em bị đình chỉ học 1 tháng và phải viết bản tường trình nộp cho tôi."

Đối với người khác thì việc kỷ luật Giang Tử Lan như vậy là quá đủ với cô ta nhưng đối với Phong Bạch Ngôn thì khác, cục tức này anh không nuốt nổi, anh không thể để loại người như cô ta "mọc giống" được.

"Như vậy vẫn còn nhẹ đấy thầy hiệu trưởng. Tôi muốn Giang Tử Lan bị đuổi học và phải thành khẩn xin lỗi Hàn Kỳ Anh."

Đuổi học?

Giang Tử Lan trợn trừng mắt nhìn Phong Bạch Ngôn. Rõ ràng là anh đang muốn bức ép cô ta tới mức này mới chịu mà.

"Phong nhị thiếu gia, anh không có quyền hạn để đuổi học tôi." Giang Tử Lan bất mãn nói.

"Câm miệng, sao còn dám lên tiếng hả? Em Giang Tử Lan, em chính thức bị đuổi học khỏi trường CNTT, Đông Thành từ hôm nay." Thầy hiệu trưởng vội vàng đáp trả lại Giang Tử Lan.

Giang Tử Lan hốt hoảng chạy tới quỳ xuống trước hiệu trưởng Cố, cô ta khóc lóc:

"Hiệu trưởng, đừng mà thầy. Em biết lỗi của mình rồi, xin thầy đừng đuổi học em."

Hiệu trưởng lúng túng chỉnh lại kính mắt, hai chân khẽ lùi lại phía sau, nói:

"Người em nên xin lỗi là em Hàn Kỳ Anh và Phong nhị thiếu kia kìa. Xin tôi thì có ích gì?"

Hàn Kỳ Anh bước từng bước đến trước mặt Giang Tử Lan, nhìn cô ta bò lê lết trên đất trông thật thảm hại làm sao. Hàn Kỳ Anh thở dài ngồi xuống, cô đưa tay bóp chặt lấy cằm của Giang Tử Lan:

"Bạn học Giang Tử Lan, cô ăn cắp bản phác thảo của tôi, còn vu khống tôi nữa. Cô bị đuổi học là còn nhẹ đấy!"

Giang Tử Lan chỉ biết trợn mắt lườm Hàn Kỳ Anh. Cô ta vẫn cắn chặt môi không chịu hé răng xin lỗi Hàn Kỳ Anh và Phong Bạch Ngôn nửa lời.

Phong Bạch Ngôn không chịu đựng được nữa, anh lớn tiếng gọi bảo vệ:

"Bảo vệ, mau lôi cổ Giang Tử Lan ra khỏi đây ngay cho tôi."

Dứt lời, hai nhân viên bảo vệ của trường liền chạy vào trong, lôi Giang Tử Lan đứng dậy. Trước khi bị kéo ra khỏi đây, cô ta đã vội vã quỳ xuống:

"Phong nhị thiếu gia, Hàn Kỳ Anh...tôi biết lỗi của tôi rồi, tôi xin lỗi hai người, xin đừng đuổi tôi đi mà…xin hai người."

"Bây giờ mới chịu nhận lỗi sao?"

"Xin hãy nói với hiệu trưởng đừng đuổi học tôi, xin hai người…"

"Muộn rồi! Lôi cô ta đi đi."

Phong Bạch Ngôn phất tay ra hiệu, hai nhân viên bảo vệ liền lập tức đưa Giang Tử Lan rời khỏi hội trường. Nhìn cô ta bị lôi đi một cách thê thảm, những người ngoài cuộc còn cảm thấy nhục nhã thay cho cô ta.

Lúc sau, buổi công bố kết quả cuộc thi thiết kế phần mềm kết thúc. Hàn Kỳ Anh tay trong tay với Phong Bạch Ngôn, cả hai cùng dạo bước trên sân trường.

"Chuyện ban nãy thật sự cảm ơn anh, Bạch Ngôn. Nếu không có anh, em cũng chẳng biết xử trí thế nào nữa." Hàn Kỳ Anh khẽ nói.



Phong Bạch Ngôn liền nhấc tay của cô lên, cẩn thận hôn nhẹ lên bàn tay của cô một nụ hôn ngọt ngào, anh cười:

"Em là báu vật vô giá của anh, sao anh có thể để bọn họ bắt nạt em được."

Bỗng dưng lúc đó, có một đám sinh viên năm nhất cầm điện thoại chạy tới bên hai người họ.

"Chị Kỳ Anh và anh Bạch Ngôn, hai người cho chúng em chụp một bức ảnh chung đi ạ."

"Có được không ạ? Bọn em thấy hai anh chị đẹp đôi quá trời."

Những sinh viên năm nhất này cũng thật dễ thương. Hàn Kỳ Anh nhìn Phong Bạch Ngôn, hai người cùng mỉm cười đồng ý. Ngay sau đó, cả đám liền đứng vào vị trí, cùng nhau tạo dáng để có những bức ảnh đẹp nhất.

Tách! Tách!

Chụp ảnh xong, những sinh viên năm nhất này liền cúi đầu cảm ơn Hàn Kỳ Anh và Phong Bạch Ngôn:

"Chúng em cảm ơn hai anh chị, chúc hai người có một ngày vui vẻ ạ, tụi em đi đây."

"Ừm, tạm biệt các em!" Hàn Kỳ Anh vẫy tay chào.

Hai người họ tiến gần đến xe ô tô của Phong Bạch Ngôn đang đậu ở ngoài cổng trường. Lúc chuẩn bị trở về, Hàn Kỳ Anh chợt nhớ tới chuyện của Sở Ly Nguyệt và Lý Duật Thiên. Cô vội vàng nói với anh:

"À đúng rồi Bạch Ngôn, tối nay chúng ta tới khách sạn D-Night đi."

Phong Bạch Ngôn vô cùng bất ngờ, anh thật sự không thể tin nổi cô lại có thể chủ động đề nghị tới việc ngủ ở khách sạn. Phong Bạch Ngôn không biết chủ ý của cô, anh cứ tưởng cô muốn điều mà anh cũng muốn.

"Sao vậy? Em chê giường ở biệt thự nhỏ sao? Nếu nhỏ thì anh sẽ đặt một chiếc giường khác rộng rãi và chắc chắn để chúng ta dễ vận động hơn."

Hàn Kỳ Anh vỗ nhẹ vào người anh, cô cười:

"Anh nghĩ linh tinh gì vậy, ý em là tới khách sạn bắt gian đó."

"Bắt gian? Bắt gian ai?"

"Là Lý Duật Thiên và Sở Ly Nguyệt. Hai người họ đang qua lại với nhau, còn nói tối nay sẽ tới khách sạn D-Night để gia tăng tình cảm."

Thì ra là bắt gian đôi cẩu nam nữ này!

Nhưng nếu họ chọn khách sạn D-Night để "gia tăng tình cảm" thì đúng là bước đi sai lệch rồi vì khách sạn D-Night chính là địa bàn của Phong Bạch Ngôn.

Phong Bạch Ngôn vội vã khởi động xe, lái xe rời đi với tốc độ cao khiến Hàn Kỳ Anh hốt hoảng hét lớn:

"Phong Bạch Ngôn, anh đi chậm thôi."

"Em có muốn xem màn kịch hay tối nay không? Anh sẽ giúp em xả stress bằng một màn kịch tình tay ba hấp dẫn…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.