Sáng hôm sau,
Cả đêm hôm qua, Phong Bạch Ngôn và Hàn Kỳ Anh quần quật cùng nhau trong phòng làm việc của anh tới tận giữa đêm. Vì quá buồn ngủ nên Hàn Kỳ Anh đã thiếp đi lúc nào cũng không biết, chỉ đến khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trên giường và bên cạnh là Phong Bạch Ngôn.
Hàn Kỳ Anh lặng lẽ tỉnh dậy từ sáng sớm, cô còn phải chuẩn bị tới trường nên không thể lười biếng mặc dù cơ thể rất đau nhức. Sau khi cô rời đi một lúc, Phong Bạch Ngôn mới tỉnh dậy, anh khua khua tay sang bên cạnh mình để tìm cô nhưng không thấy ai cả.
Phong Bạch Ngôn ngái ngủ bò dậy, đưa hai tay dụi dụi mắt rồi khẽ gọi tên cô:
"Kỳ Anh, em đâu rồi?"
Không gian im lặng một hồi, Phong Bạch Ngôn mới nhận ra là cô không còn ở trong phòng nữa. Anh lết cả người xuống khỏi giường, bước thẳng vào phòng tắm.
Một lát sau, Phong Bạch Ngôn bước ra ngoài với một diện mạo hoàn toán khác biệt so với lúc vừa mới ngủ dậy. Anh tiến đến bàn trang điểm của cô, định lấy chìa khóa xe ô tô nhưng anh lại vô tình nhìn thấy một lọ thuốc lạ mất nhãn ở trên mặt bàn.
Phong Bạch Ngôn cầm lọ thuốc ấy lên, tò mò mở ra xem thử. Vì anh không phải bác sĩ cũng không am hiểu về y học nên chẳng biết thuốc này là thuốc gì cả.
"Thuốc này là của Kỳ Anh sao? Cô ấy bị làm sao mà phải uống thuốc nhỉ?"
Tiện tay, anh cầm theo cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-tha-cho-em/3049068/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.