Cuộc họp hôm nay diễn ra, chính xác là để mọi người bỏ phiếu về việc bãi nhiệm chức Tổng Giám đốc của Phong Bạch Lăng. Tần Ngọc Xuyên vô cùng tin tưởng vào tài năng của mình, bà ta nghĩ Phong Bạch Lăng sẽ không thể tiếp tục làm CEO của tập đoàn Phong Thị này được nữa.
Nhưng 30 chưa phải là Tết, điều đó có thực sự giống như suy nghĩ của bà ta không, còn phải đợi xem kết quả bỏ phiếu kín.
Những tờ phiếu kín lần lượt được quản lý thu lại từ tay của các cổ đông đang có mặt ở đây. Trước khi phiếu được kiểm xong, Phong Bạch Lăng đã không thể giấu nổi sự lo lắng trên mặt. Anh ta ngồi yên nhưng hai tay đan vào nhau không ngừng run rẩy, thấy vậy, Phong Bạch Ngôn liền ghé đầu sang thì thầm:
"Phong Bạch Lăng, anh không cần lo lắng, em tin là kết quả sẽ giống như chúng ta mong muốn."
"Nhưng Bạch Ngôn, nếu như… nếu như anh thật sự bị bãi nhiệm thì biết làm sao đây?"
"Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó đâu, anh phải tin em."
Phong Bạch Ngôn vừa thì thầm cố gắng trấn an tinh thần anh trai, vừa đánh mắt liếc nhìn Tần Ngọc Xuyên. Bà ta va phải ánh mắt của anh, khẽ nhếch miệng cười để đáp lại. Trông có vẻ như bà ta rất tự tin với lần bỏ phiếu này nhưng Phong Bạch Ngôn sẽ không dễ dàng để bà ta có được thứ mình muốn.
/Tần Ngọc Xuyên, bà sẽ không bao giờ đạt được mục đích của mình đâu…/
Quản lý phụ trách kiểm phiếu sau khi kiểm tra xong số phiếu vừa rồi liền bước lên bục để thông báo kết quả. Ai nấy cũng đều hồi hộp chờ đợi kết quả, mà có lẽ người hồi hộp nhất chính là Phong Bạch Lăng.
"Sau khi kiểm phiếu xong thì Tổng Giám đốc Phong Bạch Lăng nhận được số phiếu đồng ý bãi nhiệm là 10, số phiếu không đồng ý là 11 và còn lại đều là phiếu trắng. Theo kết quả trên đây thì Tổng Giám đốc Phong Bạch Lăng sẽ tiếp tục ngồi ở vị trí lãnh đạo của tập đoàn Phong Thị."
Kết quả vừa được thông qua, Tần Ngọc Xuyên liền mặt mày tái mét. Bà ta không thể ngờ tới chuyện này sẽ có thể xảy ra trong khi phần chiến thắng sắp thuộc về mình.
Phong Bạch Ngôn nhướn mày nhìn Tần Ngọc Xuyên, tặng cho bà ta một ánh mắt khinh thường và một nụ cười chế giễu.
Tần Ngọc Xuyên, bà thua rồi!
Sau đó, tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên khắp phòng họp. Phong Bạch Lăng mừng rỡ đứng dậy để cảm ơn tất cả mọi người.
"Cảm ơn sự tín nhiệm của mọi người, Phong Bạch Lăng hứa với mọi người, sẽ cố gắng đưa tập đoàn Phong Thị phát triển mạnh hơn nữa."
Một số cổ đông đi theo Tần Ngọc Xuyên đều cảm thấy không vui trước kết quả này nhưng họ vẫn phải vỗ tay chúc mừng. Ngược lại, số người ở phía trung gian và theo phe Phong Bạch Lăng đều hồ hởi chúc mừng Tổng Giám đốc của bọn họ.
Lấy lại được vị thế, tinh thần của Phong Bạch Lăng cũng phấn chấn trở lại. Sau chuyện lần này, Phong Bạch Lăng cuối cùng cũng hiểu thế nào là anh em đồng lòng, có một đứa em trai như Phong Bạch Ngôn quả đúng là phước phận của Phong Bạch Lăng.
"Bạch Ngôn, cảm ơn em, nếu không có em thì anh cũng chẳng biết phải làm gì hết."
Vừa ra khỏi phòng họp, Phong Bạch Lăng đã vội vã cảm ơn em trai ríu rít. Đối với Phong Bạch Ngôn mà nói thì việc giúp đỡ anh trai là bổn phận của anh nên anh sao có thể ngó lơ được chứ.
"Không cần cảm ơn em đâu, chúng ta là anh em mà, anh gặp khó khăn đương nhiên em phải ra tay giúp đỡ rồi."
"Haha… đúng là em trai của anh."
Hai anh em họ đã bỏ qua hết hiểu lầm mà trở lại như trước đây. Phong Bạch Lăng và Phong Bạch Ngôn là cặp anh em tài sắc vẹn toàn mà bao nhiêu người ngưỡng mộ, nay lại lật ngược tình thế trong chớp mắt, đúng là khiến người khác phải nể phục.
Đi được một đoạn, Phong Bạch Lăng và Phong Bạch Ngôn lại vô tình chạm mặt đám người của Tần Ngọc Xuyên. Bà ta khoanh tay đi đến trước mặt Phong Bạch Lăng, cười cười nói nói đưa tay ra phía trước:
"Chúc mừng con nhé, Phong Bạch Lăng."
Phong Bạch Lăng liền cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Tần Ngọc Xuyên. Trước đây anh ta đã quá dung túng cho bà ta, luôn coi trọng bà ta nên đã không nhìn thấu con người của bà ta. Bây giờ đã biết Tần Ngọc Xuyên mưu mô, hiểm độc, Phong Bạch Lăng lại cảm thấy kinh tởm loại người này hơn.
"Giám đốc Tần, chắc bây giờ bà đang rất không hài lòng với kết quả này nhỉ?"
Phong Bạch Lăng bất ngờ lên giọng. Anh ta ngó lơ cái bắt tay của Tần Ngọc Xuyên, thay vào đó là chỉ trích tận mặt.
Tần Ngọc Xuyên thu tay trở về, bà ta mỉm cười đáp lại:
"Cho dù kết quả hôm nay có như thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng đến kết quả sau này. Lãnh đạo tập đoàn Phong Thị, không đến lượt một đứa hết thời như Phong Bạch Lăng cậu đâu."
"Bà…"
"Anh, bình tĩnh lại đã."
Phong Bạch Lăng định bước lên phản bác lại Tần Ngọc Xuyên nhưng bất ngờ bị Phong Bạch Ngôn cản lại. Phong Bạch Lăng là Tổng Giám đốc, vừa mới được tin tưởng trở lại không lâu nên Phong Bạch Ngôn không thể để anh trai mình vướng vào rắc rối.
Tần Ngọc Xuyên muốn khích tướng, vậy thì để Phong Bạch Ngôn tiếp chiêu vậy.
"Tần Ngọc Xuyên, có thể bà nghĩ bản thân bà đã có trong tay tất cả nhưng một kẻ chỉ biết sử dụng chiêu trò bẩn thỉu như bà sẽ không gánh nổi tập đoàn Phong Thị này đâu. Tự lượng sức mình một chút, rời khỏi đây bây giờ vẫn còn kịp đấy. Chứ nếu không…" - Phong Bạch Ngôn bỗng nhích thêm một bước nữa, đến sát cạnh Tần Ngọc Xuyên rồi thì thầm - "…tôi cũng không biết là mình có thể khiến bà chết một cách yên ổn không đâu."
Lời đe dọa của Phong Bạch Ngôn khiến Tần Ngọc Xuyên hốt hoảng lùi lại đằng sau. Quả nhiên kẻ khó đối phó nhất vẫn là cái tên Phong nhị thiếu gia này, Tần Ngọc Xuyên đúng là đã quá khinh địch.
"Anh em các cậu cứ ở đó mà đồng lòng với nhau đi, chuyện này chưa có xong đâu."
Nói rồi, Tần Ngọc Xuyên và đám người của bà ta liền kéo nhau rời đi. Phong Bạch Lăng không biết em trai mình ban nãy đã nói gì mà lại khiến gương mặt của Tần Ngọc Xuyên tái mét và đầy sợ sệt như vậy. Anh ta hỏi:
"Bạch Ngôn, vừa nãy em đã nói nhỏ gì với bà ta vậy?"
Phong Bạch Ngôn quay sang nhìn anh trai, nhún vai:
"Có gì đâu, em chỉ dọa bà ta có chút xíu thôi, ai ngờ bà ta lại là kiểu dễ sợ như vậy."
Trước đây Tần Ngọc Xuyên luôn tìm cách hãm hại Phong Bạch Ngôn và anh đã lấy cái chết của 5 cô gái xấu số kia để làm lời cảnh cáo đến bà ta. Bây giờ bà ta lại dám động tới anh trai anh và tập đoàn Phong Thị, Phong Bạch Ngôn sẽ không đơn giản là cảnh cáo nữa mà anh sẽ trực tiếp lấy mạng của bà ta. Nhưng trước khi để bà ta xuống địa ngục, anh sẽ từng bước giẫm đạp bà ta, khiến Tần Ngọc Xuyên phải sống không bằng chết.
"À, Bạch Ngôn này! Em nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Phong Bạch Lăng đột nhiên hỏi.
"Nếu Tần Ngọc Xuyên đã tấn công chúng ta rồi thì chúng ta sẽ tấn công lại bà ta, có qua có lại cho nó công bằng."
"Vậy em định tấn công bà ta kiểu gì?"
"Anh yên tâm, loại người như bà ta chắc chắn sẽ giấu nhiều bí mật bẩn thỉu. Em sẽ cho người điều tra, sau đó sẽ tìm bằng chứng để đẩy bà ta xuống."
…
Tối hôm ấy, ở bệnh viện trung tâm.
Phong Bạch Lăng lại tới bệnh viện để thăm Phong Nghiêm. Bác sĩ nói tình hình của ông ấy vẫn không có tiến triển, nếu Phong Nghiêm không tỉnh dậy thì Tần Ngọc Xuyên sẽ được đà mà lấn tới.
"Ba, ba mau chóng khỏe lại đi ba, ba không thể để mụ đàn bà ác độc Tần Ngọc Xuyên kia giẫm đạp lên đầu ba được."
Phong Nghiêm cũng chỉ vì quá yêu Tần Ngọc Xuyên mà năm lần bảy lượt dung túng cho bà ta. Nay ông ấy phải nằm im thế này cũng là bị chính tay Tần Ngọc Xuyên hãm hại. Bà ta cho ông ấy uống một loại thuốc, lâu ngày sẽ khiến tứ chi mất đi cảm giác và sau đó dẫn đến liệt toàn thân.
"Tần Ngọc Xuyên, bà thật ác độc! Bà hại ba tôi, hại em trai tôi và bây giờ là hại cả tôi, tôi sẽ không bao giờ để yên cho bà…"
Phong Bạch Lăng vừa ngồi bên cạnh giường bệnh của ba mình vừa đay nghiến chửi rủa Tần Ngọc Xuyên trong lòng. Anh ta biết cuộc chiến này chưa dễ dàng kết thúc nhưng chỉ cần ông trời có mắt, những kẻ xấu xa như Tần Ngọc Xuyên sẽ nhanh chóng bị trừng phạt mà thôi.
Trong khi đó, ở nhà trọ của Hàn Kỳ Anh.
Phong Bạch Ngôn vừa từ công ty trở về là đã lái xe tới nhà trọ để tìm Hàn Kỳ Anh. Nhưng lúc anh tới lại không thấy cô ở nhà, anh đành phải ra ngoài đường để đợi.
Một lát sau, Hàn Kỳ Anh trở về với túi đồ trên tay. Cô chạy đi mua đồ từ vài tiếng trước vì biết Phong Bạch Ngôn sẽ tới đây nên cô muốn tranh thủ làm bữa tối. Chỉ là... cô không ngờ xếp hàng mua đồ lại lâu tới vậy.
"Phong Bạch Ngôn!"
Hàn Kỳ Anh vừa nhìn thấy anh đã vô thức hét to tên của anh. Phong Bạch Ngôn mừng rỡ chạy đến chỗ cô, không chần chừ mà hôn cô một cái.
"Ưm…"
"Hàn Kỳ Anh, cả ngày không gặp, anh nhớ em muốn chết."
Phong Bạch Ngôn đúng là vẫn sến sẩm như ngày nào. Câu nói này tuy là đã nghe nhiều nhưng lần nào Hàn Kỳ Anh cũng cảm thấy ngại.
"Phong Bạch Ngôn, đây đang là giữa đường đấy, anh không thể tùy tiện hôn em như vậy."
"Có sao đâu chứ? Anh không chỉ muốn hôn em đâu, anh còn muốn nói to cho cả thế giới biết Hàn Kỳ Anh chính là của Phong Bạch Ngôn anh."
Hai người họ vui vẻ cười đùa với nhau, Phong Bạch Ngôn khoác tay qua vai cô, cả hai cùng bước vào trong nhà trọ. Trong lúc đó, nhất cử nhất động của Phong Bạch Ngôn và Hàn Kỳ Anh bị một kẻ lạ mặt nào đó quan sát tường tận. Hắn đứng nấp sau bức tường gần đó, sau khi hai người họ vào trong thì mới ló mặt ra ngoài. Trên tai hắn có gắn thiết bị liên lạc không dây, tên đó vừa nhìn tên nhà trọ vừa nói với đầu dây bên kia:
"Phu nhân, quả nhiên Hàn Kỳ Anh và Phong Bạch Ngôn đã quay lại với nhau. Tôi còn biết chỗ ở của cô ta nữa, bao giờ chúng ta sẽ ra tay đây?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]