Nghe Hàn Thất Lục nói vậy, sắc mặt An Sơ Hạ càng đỏ, thật giống quả táo chín.
"Hàn Thất Lục!" Cô còn chưa kịp vươn tay đã bị bắt lấy cổ tay.
"Sao nào? Cô nghĩ cô còn có thể đánh tôi?" Hàn Thất Lục gắt gao mím môi mỏng trừng mắt nhìn An Sơ Hạ. Hai giây sau... Sắc mặt hắn đột nhiên tái mét. Hắn thả tay cô ra đau đớn ngồi xổm người xuống.
"Không thể đánh anh không lẽ tôi không thể giẫm lên chân anh?" Cô dương dương tự đắc khoanh hai tay trước ngực, nâng cằm lên.
"**!" Hắn thầm nguyền rủa một tiếng, cắn chặt hàm dưới, sau một lúc lâu mới phun ra một câu: "Cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu..."
Được đằng chân lân đằng đầu? Làm sao cô có thể được đằng chân lân đằng đầu được? Là! Cô sống nhờ ở nhà hắn, nhưng hắn không có quyền khi dễ cô nha!
"Hàn Thất Lục, chính anh nói nha, vào Học viện Tư Đế Lan phải giả vờ không quen biết anh, là ai đột nhiên kéo tôi xuống xe nói tôi là người hầu của anh? Là ai đột nhiên xông vào lớp học lúc tôi đang chuẩn bị bài bắt tôi đi mua cô ca lạnh, còn làm cho tôi cả người ướt sũng? Anh nói, những việc kia là tôi được đằng chân lân đằng đầu?"
An Sơ Hạ thở gấp, ngực phập phồng theo hơi thở, sắc mặt đã bớt đỏ, nhưng hiện tại hai lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên.
"Im miệng! Chưa từng có ai dám nói chuyện với tôi như vậy!" Hàn Thất Lục đứng lên, thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2030529/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.