An Sơ Hạ nhìn chằm chằm mặt Hàn Thất Lục, không thể phủ nhận được khuôn mặt của nam sinh này rất hoàn mỹ.
Rũ mắt xuống, môi hé mở, cô chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không nghĩ mình bị anh xem nhẹ, bất quá hơn mười vòng... Tôi không nghĩ tôi yếu đuối đến mức ngay cả mười vòng cũng không thể chạy hết!"
Cô dần dần nâng cao âm lượng của mình, nói xong, cô mở miệng thở hổn hển, thân hình nhỏ gầy suýt nữa ngã xuống. Hàn Thất Lục đúng lúc đỡ bả vai cô, lần này cô không cự tuyệt, chỉ là ở trong lồng ngực của hắn thở.
Thực sự là sắp không còn sức lực nữa... hay phải nói là đã sớm không còn sức nữa, chỉ là cô đang đấu tranh với chút ý thức cuối cùng của mình thôi.
Hàn Thất Lục nhếch môi, ánh mặt trời chiếu thẳng vào bọn họ làm cho người ta không thấy rõ biểu tình của hắn lúc này.
"Cô là đồ ngốc sao?" Đột nhiên phát ra âm thanh làm An Sơ Hạ cứng đờ, cô tỉnh táo lại đẩy Hàn Thất Lục ra, vì quán tính chân cô hướng lui về sau nên phải bước về sau thật nhiều bước mới dừng lại.
"Thật xin lỗi." Cô kẽ gật đầu, nói với hắn: "Phiền anh nói cho dì, hôm nay tôi sẽ không về ăn cơm, anh đi đi."
Hàn Thất Lục mỉm cười, ý cười chưa kịp hiện lên ở đáy mắt hắn đã nhấc chân đi về phía An Sơ Hạ. Hắn đột nhiên vươn tay ra, An Sơ Hạ theo bản năng nhắm mắt lại.
Đúng vậy, cô nghĩ hắn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2030498/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.