Edit by: NhiNhii815 + KuniWang
"Không sao." Giang Thần Xuyên nở một nụ cười: "Tôi nói chuyện với cậu được không?"
Gì chứ? Cậu ta định tỏ tình chắc. Không có cửa đâu nha. Cửa chính cửa phụ cũng đều không có đâu nha.
Tiêu Minh Lạc sải bước đến bên An Sơ Hạ, không quan tâm cô đang nói chuyện với ai ở phía trước, nói: "Cậu có bị điếc không? Hay là cậu điếc thật? Có nghe cô ấy nói là bận rộn, không có thời gian, có chuyện gì nói ở đây được rồi?"
Giang Thần Xuyên tỏ vẻ không hài lòng, nhưng đó là Tiêu Minh Lạc là người không phải bất kỳ ai cũng có thể đụng vào, nên phải nhẫn nhịn.
"Được rồi, Sơ Hạ. Đây... cho cậu!" Nói rồi hắn đến cạnh Tiêu Minh Lạc, tự tay trao một phong bì màu xanh nhạt cho Sơ Hạ. Sau đó, hắn quay người chạy biến. Bóng lưng dần dần mờ đi sau đó khuất dạng An Sơ Hạ tôi nhất định sẽ làm kiểm tra điểm thật cao cho cậu xem!
Mơ hồ nhìn theo bóng lưng của của Thần Xuyên dần dần xa khuất, lòng cô dâng lên trong lòng một cảm giác khó tả.
"Này! An Sơ Hạ!!" Tiêu Minh Lạc tăng hết âm lượng hét vào tai cô.
An Sơ Hạ đã hồn về với xác sau một vài giây im lặng, trong bàn tay của cô là phong bì của Thần Xuyên, cô nhìn nó vài giây rồi bỏ vào túi áo. Quay lại và nhìn Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ,trong mắt hiện lên chút mệt mỏi: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi sẽ nhớ những gì khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2030431/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.