Edit by: Lục Vân Đảng _KuniWang_
An Thần Xuyên ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của An Sơ Hạ. Hắn tưởng rằng cô đã đọc qua rồi cho nên cô mới chạy đi vì ngại sau đó hắn tìm được cô. Trong phút chốc thể hiện ra sự chán ghét. Nếu như hắn nhìn không lầm thì chính là sự chán ghét!
Cả buổi tối hắn vẫn ôm cái suy nghĩ như vậy, bởi vì hắn tỏ tình nên cô mới chán ghét và bỏ đi.
Nhưng bây giờ cô lại nói là chưa đọc, thư đã bị mất, nhìn ánh mắt trong vắt đấy làm sao có thể nói dối được. Nhưng phải lấy lí do gì để giải thích sự chán ghét lúc đó của cô?
Có lẽ là do hắn nghĩ quá nhiều rồi, liền sau đó An Thần Xuyên trấn tĩnh và trở lại bình thường.
"Tại sao tự nhiên cậu lại cười? Rốt cuộc là trong thư nó viết cái gì? Là thư khiêu chiến sao? Tại vì khi sáng đánh không lại tớ nên viết thư khiếu chiến và đánh để trả thù sao?" Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc nhưng hành động và biểu cảm trên khuôn mặt cực kì đáng yêu khiến cho người ta chỉ muốn hôn một cái.
Lắc đầu một cái, giọng nói của hắn có một thứ gì đó làm mê hoặc người khác.
"Tớ cười vì cậu bất cẩn, cứ vứt đồ bừa bãi." Dừng lại một chút rồi hắn lại nói tiếp:" Sơ Hạ, trong thư đó viết là..."
"Thì ra là hai người ở đây!" Hàn Thất Lục cười nhẹ như thêt nó cười ấy chỉ lướt qua trên môi, hắn từ đâu xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2030416/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.