Chương trước
Chương sau
Editor: HuyenNamida

Trước mặt Hàn Lục Hải, Hàn Thất Lục cũng không thể không biết lớn nhỏ, hắn nuốt xuống miệng táo sau đó nhìn Hàn Lục Hải nói: "Không liên quan gì tới con. Không phải nói là vì cô ấy hồi hộp sao?"

Cáo già tu luyện mấy chục năm như Hàn Lục Hải làm sao có thể bị Hàn Thất lục lừa như vậy, đi đến bên người Hàn Thất lục ngồi xuống, ông cũng cầm quả táo cắn một miếng. Mơ hồ nói: "An Dịch Sơn, chẳng lẽ từ đầu đã có mục đích với Sơ Hạ?"

Biết trong lòng Hàn Lục Hải khẳng định đã có chút nghi ngờ, Hàn Thất lục rõ ràng cũng không muốn giấu diếm, ném quả táo đang gặm xuống bàn, sau đó lấy khăn tay chùi miệng.

"Không sai, nhưng việc này tốt nhất bố vẫn cứ giả vờ như cái gì cũng không biết, để đối phó với An Sơ Hạ." Ném khăn tay vào trong thùng rác, Hàn Thất lục đứng lên hướng về phía cầu thang.

Hàn Lục Hải  nhăn mày lại,nói như vậy, người An Dịch Sơn này, ông không thể toàn tâm mà đem cái kia dự án kia hoàn toàn giao cho hắn làm được rồi. Dù sao một người cha vứt bỏ vợ con như vậy là kẻ không đáng có sự tín nhiệm. Đúng là hiện tại Sơ Hạ  là trên danh nghĩa con gái nuôi của hắn, như thế hắn cũng không thể thật sự trở mặt.

Có lẽ liền trước mắt mà nói, cứ làm theo lời Hàn Thất Lục vậy, giả vờ như cái gì cũng không biết là tốt nhất.

Bên ngọn đèn bàn đang chiếu sáng, An Sơ Hạ  ngồi ở trên bàn học xa hoa, cô dung bút hồng đem trọng điểm đánh dấu lên đó, hơn nữa ở bên cạnh còn viết chú giải. nên viết thế nào để khi đọc lên mọi người sẽ dễ hiểu đây.

Bạn học A trước kia không nghe giảng bài, cô cần phí rất nhiều tâm tư, không thể dung phương pháp truyền thống để ôn tập. Nếu không hiệu suất sẽ rất chậm.

"Thi cử cái gì đều khiến tôi mệt chết đi, tôi phải về nhà, hoàn thành ước mơ của tôi..." Chiếc điện thoại  di động ở trên bàn bỗng vang  lên. Nghe tiếng chuông  An Sơ Hạ liền cảm thấy đau đầu. Cái tiếng chuông này là Khương Viên Viên  giúp cô  đổi, cũng không biết là tải về từ đâu, nói cái gì là rất có cá tính, phỏng chừng nếu để giáo viên nghe được chắc thổ huyết mà chết mất? Nhưng là cô cũng không dám đổi nhạc chuông khác.

Ánh mắt cô  dừng lại ở trên sách giáo khoa, tiếng chuông biểu hiện cũng không có xem liền đè xuống nút nghe, sau đó truyền đến đích thị Hàn Thất lục kia ẩn nhẫn tức giận thanh âm: "An Sơ Hạ, cô muốn chết sao?!"

Chỉ có đứa ngốc mới muốn chết! Ở trong lòng nói một câu như vậy, An Sơ Hạ  nhếch nhếch khóe môi quyết định không chấp nhặt với hắn hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Có chuyện gì?" thanh âm bên kia đã gần như phát điên rồi.

"Uh'm, có chuyện gì?" cô thả bút xuống, có chút không kiên nhẫn nói lại một lần.

Hàn Thất Lục cố gắng hít thở thật sâu để khôi phục tâmtình của mình, kiềm chế việc muốn đem di động đập nát nói: "tôi bảo cô tới phòng tôi, vậy mà cô coi  như gió thổi bên tai, hay là lỗ tai cô có vấn đề rồi hả?"

Đi tới phòng hắn? An Sơ Hạ lúc này mới đột nhiên nhớ tới Hàn Thất lục có bảo cô đi tới phòng hắn đợi. Kết quả cô lại quá nhập thần nên đã quên!

Cũng khó trách vị đại thiếu gia này lại tức giận như vậy.

"Được rồi, thực xin lỗi. Tôi xem sách quá nhập thần, đã cho quên. Có chuyện gì ngươi hiện tại có thể qua điện thoại cũng được." Cô biết lúc này không đem tư thái phóng điểm thấp như thế cô tối hôm nay đều đã đừng nghĩ dễ chịu rồi.*

*không hiểu -> để nguyên cv

"Bản thiếu gia không thói quen nói chuyện qua điện thoại." Ngay sau đó, hắn liền lập tức ngắt điện thoại.

Không nghe thấy âm thanh gì nữa, An Sơ Hạ mới nhìn vào màn hình điện thoại, thấy hắn đã cúp máy. Được rồi, là số cô xui xẻo, mới gặp phải cái tổ tông này!

Sau khi thu dọn tất cả xong, cô mới chậm rì rì đi tới phòng của Hàn Thất Lục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.