Ed: dangngocchau
Beta: anhduong2506
"Điện thoại của tôi?" Ba Tát Lệ nghi ngờ lập lại lời nói Hàn quản gia một lần nữa, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là cha gọi tới? Nhưng cha biết số di động của cô ta, sao lại gọi tới phòng khách?
Trông Ba Tát Lệ chậm chạp không có hành động gì, Hàn quản gia nói lại lần nữa:" Ba Tát Lệ tiểu thư, là điện thoại của thiếu gia, nói là có việc gấp, xin cô nhanh chóng nghe máy."
Nghe Hàn quản gia nói, nghi hoặc nhất thời trong lòng Ba Tát Lệ đều tiêu tan. Nhưng lập tức lại nghi ngờ. Hàn Thất Lục chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cô ta, ngay cả số di động của cô ta cũng không biết là số mấy nên mới phải gọi tới phòng khách. Nhưng anh tìm cô ta có chuyện gì?
Một loại dự cảm bất an truyền đến tim của cô ta. Hàn quản gia đứng trước cửa có ý tốt nhắc nhở:" Ba Tát Lệ tiểu thư, đừng làm cho cậu chủ chờ sốt ruột."
Cắn răng thật chặt, Ba Tát Lệ trừng mắt liếc Hàn quản gia, khinh bỉ nói rằng:" Lão già này đến cùng có mất trí hay không? Tôi nói bao nhiêu lần rồi, gọi là Thiếu phu nhân! Lần sau lại không nhớ, ông cẩn thận tôi đấy!"
Nói xong cô ta không thèm liếc nhìn Hàn quản gia, chạy xuống phòng khách. Hàn quản gia tạm thời gác máy, đưa tay lấy ống nghe cô ta có chút run rẩy. Tuy là trong lòng vẫn không ngừng tự nói với mình ngàn lần không nên bối rối, thế nhưng vừa lên tiếng, giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2030020/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.