Edit: Thu Phương
Beta: NhoxPanda2
Khi nghe lời nói này, An Sợ Hạ cảm thấy mặt đen lại. Tiêu chảy... Lại là tiêu chảy.
Cô có thể không nghĩ rằng cô hiện tại đang bị tiêu chảy, chỉ nghĩ muốn điền đầy bụng sao?
Nhưng đang nói dối nên cô vẫn phải tiếp tục: "ừm, cám ơn nha. Bây giờ khỏa hơn rồi, thay tôi cảm ơn cha nuôi một tiếng."
"Được, vậy nghỉ ngươi sớm, tắt máy trước."
"Ừm." Cô hơi hơi bĩu môi, sau cùng lại nói câu cảm ơn rồi cúp điện thoại. Một tiếng thở dài, bao tử bắt đầu đánh trống. Không ăn một bữa sẽ chết sao? Cô thật sự ghét chính mình, cầm di động ra khỏi phòng. Chú ý tới điện thoại lại hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Khương Viên Viên gọi tới.
Đèn hành lang toàn bộ đã tắt chỉ còn vài cái đèn vàng cách vài bước có một cái đang sáng yếu ớt nhưng đủ để thấy rõ mặt đất.
Cô vốn đã quen đường đi xuống cầu thang, đến đại sảnh đèn cũng tắt, chỉ có ánh sáng theo khe cửa lọt ra từ phòng sáng tác của Khương Viên Viên. Để không ảnh hưởng người khác, cô đã không mở đèn, để màn hình điện thoại di động chiếu sáng đường đi, tiến vào phòng bếp.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại bỗng nhiên lóe lên, vừa cầm lên thì Hàn Thất Lục đang gọi dến. Đây là điện thoại quốc tế đi? Nghe nói loại này rất tốn tiền điện thoại...
Xem xét cho cùng đến lúc này, cô cứ cuống quít ấn nút nghe. để cho cái tên chết tiệt kia trả phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029968/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.