Editor: ThuỳLinh
Beta: nhilamdn
Cô xác thực lại quên Hàn Thất Lục là ai....
Hàn Thất Lục ở thế giới này có thể hô mưa gọi gió, rung chuyển đất trời nha! Tuy rằng mỗi lần thi đều chỉ đủ đậu, thế nhưng vừa nãy có thể ở công ty Mỹ nói tiếng Anh lưu loát như tiếng mẹ đẻ, cô thì không. Thậm chí, cô nghe cũng không hiểu lắm bọn họ đang nói cái gì.
Hàn Thất Lục liền đúng là trong tưởng tượng của cô. Bất cần đời, thi điểm zêrô, vì là con nhà giàu nên không cần sao?
Trong nháy mắt đó, An Sơ Hạ có chút thất thần. Đứng ở nơi người con trai bên cạnh phát ra hào quan bốn phía, cô cực kỳ không vui, bắt đầu cảm thấy tự ti. Chưa từng có tâm tình phức tạp như vậy.... Chính mình, làm sao vậy?
"Sao đột nhiên không nói gì?" Ý thức được An Sơ Hạ hơi khác thường, Hàn Thất Lục đương đương tự đắc, Hàn quản gia lập tức bận bịu chuyện khác đi tới. Sân bay so với trước hỗn độn hiện tại nhưng đã thanh tĩnh hơn nhiều, rõ ràng cho thấy được dọn dẹp qua.
Sân bay ngoại trừ Hàn gia, người hầu thì mọi người hình như đều ở ngoài, đã không còn những người khác, ngay cả tiểu Hà cũng không thấy hình bóng.
Bĩu môi một cái, cô hướng về Hàn Thất lục: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy..." Anh cách tôi thật xa.
"Cảm thấy cái gì?" Thấy cô đột nhiên dừng lại không nói, Hàn Thất Lục sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Nói chuyện ấp a ấp úng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029932/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.