Edit: Thùy Linh
Beta: nhilamdn
Đưa An Sơ Hạ trở lại cái chỗ ngoặt kia, Nam Cung Tử Phi cũng không có lập tức đi, mà là ngồi ở trong xe, nhìn gương chiếu hậu bên trong thấy An Sơ Hạ càng chạy càng xa.
" Anh rất cô độc sao? "
Âm thanh lảnh lót của An Sơ Hạ còn đang bên tai anh nhưng bóng người của cô dần dần biến mất trên kính chiếu hậu. Nhắm mắt lại, Nam Cung Tử Phi nhếch khoé miệng.
Trước đây không có cảm giác gì, nhưng thời khắc này, xác thực cảm thấy rất cô độc. Chúng ta sẽ còn gặp lại, An Sơ Hạ.
"Đi thôi." Tiếng nói vừa dứt, xe chạy như bay đi ra ngoài, biến mất ở chỗ ngoặt kế tiếp.
Trở lại tiệc cưới Na Uy, Hàn Thất Lục còn đang cùng một người đàn ông trung niên nói gì đó, chỉ là Hướng Mạn Quỳ kia chẳng biết lúc nào đã mất tung mất tích. Cặp mắt anh trở nên bình tĩnh khi nhìn thấy An Sơ Hạ, né qua nói gì đó. Giương mắt nhìn người đàn ông trung niên, nói: "Xin lỗi La Bố Đặc tiên sinh, tôi đi trước, xử lý chút chuyện."
"Được, anh đi đi." Gật đầu một cái, người đàn ông trung niên cùng một người khác bắt đầu trò chuyện.
Anh nhanh chân đi về phía An Sơ Hạ, nói cũng không nói, trực tiếp lôi kéo An Sơ Hạ, đi tới một chỗ không có ai đè cô vào tường.
"Đi đâu?" Vừa mở miệng đã hỏi cô đi đâu, trong con ngươi ý tức giận dày đặc.
"Phòng rửa tay." Ngữ khí của cô cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029890/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.