Edit: Thùy Linh
Beta: Gấu
"Không có." Nam Cung Tử Phi liếc ánh mắt hướng Đại Hổ bên kia, kẻ ngốc như Đại Hổ, cũng hiểu ý tứ ánh mắt của Nam Cung Tử Phi.
Khóe miệng gợi lên quét xuống xấu xa cười, Đại Hổ hoạt động thân hình mập mạp thần tốc hướng cửa nói: "Chị dâu, tôi đi cảm ơn bác sĩ, hai người từ từ nói chuyện!"
Cửa phòng bệnh sau khi mở ra lại lần nữa đóng lại, không khí lập tức giảm xuống có chút lạnh.
"Ngạch..." An Sơ Hạ dừng một chút, lại chuẩn bị đứng dậy: "Nếu không có gì nói, tôi trước hết đi đã... Hôm nay là ngày trường học tổ chức hoạt động dã ngoại Đại Thám Hiểm..."
"Sơ Hạ, cô cực kỳ chán ghét tôi sao?" Ngay khi An Sơ Hạ sắp sửa hoàn toàn đứng thẳng thân thể, Nam Cung Tử Phi đột nhiên như vậy nói một câu, làm cô xấu hổ vạn phần, không biết là nên một lần nữa ngồi trở lại hay cần rõ ràng rời khỏi đây.
Thấy cô không trả lời, Nam Cung Tử Phi đôi mắt xẹt qua tâm tình đau thương: "Biết tôi vì cái gì thích cùng Sơ Hạ cô làm bằng hữu không? Bởi vì cô lương thiện, đối cử cực kỳ trượng nghĩa, cực kỳ chân thật. Đúng là hiện tại, tôi không biết tôi đối với Sơ Hạ cô là ý gì, đến cùng có phải hay không."
"Thực xin lỗi..." An Sơ Hạ ảo não vỗ đầu chính mình, ngược lại vươn ra ngón trỏ chạm vào đầu Nam Cung Tử Phi: "Tôi đương nhiên là lương thiện trượng nghĩa chân thật nha! Tôi không lương thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029812/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.