Edit: Ngọc Minh
Beta: NhoxPanda2
"Không làm gì." An Sơ Hạ hoàn toàn không để tâm chiếc điện thoại này, giương tay lên, chiếc điện thoại đã bị cô ném đi rất xa. Chiếc điện thoại đáng thương nằm ở trên mặt đất, thỉnh thoảng lại nhấp nháy vài cái, cũng không biết sống hay chết.
Phía sau Tâm Ngữ lưng cứng đờ, muốn nói cái gì đó lại sợ tự mình nói sai, đành phải cứng ngắc duy trì tư thế đứng, xem cách mà sự việc phát triển.
"Em có ý tứ gì?" Hàn Thất Lục có chút giận, đôi mày đẹp đẽ nhăn lại: "Nếu đem điện thoại ném hỏng, chúng ta phải làm thế nào..."
"Em nói Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ hai tay chống nạnh, tư thế đứng giống như một vị tướng: " Em nói anh, nam sinh các anh phải có khí chất đàn ông một chút được không? Chúng ta làm như vậy là làm càn, cho dù là thắng cũng không có gì là tốt đẹp cả. Thay vì thắng trong gian lận thì chúng ta cứ thoải mái mà thua đi. Em cứ nghĩ anh quang minh lỗi lạc, làm sao vậy, là em nhìn lầm hay anh biết cách ẩn giấu? "
"Em..." Hàn Thất Lục cắn chặt răng, ánh mắt nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, đều muốn nhanh chóng có thể cắn cô một cái thật mạnh.
Biết tiến biết lùi mới là tác phong làm việc của những người thông minh. An Sơ Hạ rất nhanh liền nét mặt trái lại với bộ dáng vừa rồi, giờ đây lại là vẻ mặt cợt nhả đi lên phía trước: "Thấy Lục thiếu gia yếu dấu, chúng ta tiếp tục cố gắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029782/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.