Edit: lapluie99
Beta: NhoxPanda2
"Xảy ra chuyện gì rồi hả?" An Sơ Hạ không rõ chân tướng cầm lấy một quả táo trên tủ đầu giường ra cắn một miếng: "Tớ vì cái gì không được cười?"
Manh Tiểu Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hai tay chống nạnh nói: "Ông xã đẹp trai nhà cậu đi Mỹ trị liệu cậu biết chưa?"
An Sơ Hạ đem miếng táo trong cổ họng nuốt xuống, gật gật đầu: "Cái này tớ đương nhiên biết. Không phải đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng sao? Tớ đang chuẩn bị khi viết thương khỏi liền đi xem tên tiểu tử đó, làm cho tớ lo lắng như thế. Hừ!"
Nhắc tới điều này An Sơ Hạ giận ghê gớm, bản thân mình lo lắng như vậy cho anh, đúng là anh cũng không lo lắng cho mình. Được rồi... Do anh vẫn không tỉnh lại tạm thời buông tha cho anh trước...
"Ai da, cậu cô gái ngu ngốc này!" Manh Tiểu Nam nặng nề mà vỗ xuống bàn máy tính: "Chờ cái gì dưỡng thương xong, cậu bây giờ không phải đã vui vẻ sao? Cậu hiện tại liền xuất viện đi Mỹ ngay cho tớ. Tại sao lại cậu lại như vậy? Cậu có biết hay không Hướng Mạn Quỳ tiện nhân kia đã đi Mỹ rồi hả? Nhỡ đâu Hàn Thất Lục nhìn thấy cô ta đầu tiên, sau đó cho rằng người cứu anh ấy là Hướng Mạn Quỳ liền lấy thân báo đáp thì sao hả?
Đối với sự tồn tại của Hướng Mạn Quỳ, An Sơ Hạ vẫn có chút khúc mắc. Dù sao cũng đã là chuyện quá khứ, cho dù là Hướng Mạn Quỳ thật sự còn muốn đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029749/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.