Edit: Thu Thảo Mai
Beta: Na
"Ý ông là sao? Mất ký ức có chọn lọc? Tôi chẳng hiểu ông nói gì cả?" Lăng Hàn Vũ nãy giờ ở bên cạnh im lặng, không chịu nổi cũng lên tiếng.
"Dựa vào những phản ứng củng như biểu hiện của cô ấy hiện tại, vì quá đau buồn nên dẫn đến muốn quên đi, thông thường sẽ quên đi một vài đoạn ký ức, nhưng não bộ sẽ sắp xếp lại cho chúng liên tục, mặc dù không liền mạch nhưng nếu không để ý sẽ không biết mình đã quên. Hiện tượng này chúng tôi gọi là "mất ký ức có chọn lọc". Cộng thêm việc bị thương, sau đó phát sốt làm điều kiện cho việc này diễn ra nhanh hơn thôi. " Bác sĩ kia từ từ giải thích
"Đây là đời thực không phải tiểu thuyết lãng mạn, cái gì mà mất ký ức gì gì đó? Thật là... Ông chán sống đúng không? Có tin tôi chôn sống ông không?" Khương Viên Viên nổi giận đùng đùng
Hàn Lục Hải lo lắng không kém, nhưng vẫn bên cạnh cang ngăng. "Vậy thì bao lâu mới bình phục?"
"Mọi người cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần có việc gì liên quan đến những ký ức đó, làm não bị kích thích thì sẽ nhớ ra thôi. Có người thì vài ngày là hoàn toàn bình thường, có người vài tháng, cũng có người mãi không nhớ ra được."
"Được rồi đừng ồn ào nữa. Cứ để vài hôm thế nào đã. Chỉ là tạm thời, không phải sao? Sơ Hạ nhờ ông rồi." Lăng lão thái gia cười như không cười nói. Có trời mới biết ông vui đến bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029718/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.