Edit: Phương Anh
Beta: Gấu
Hướng Mạn Quỳ bị cắt ngang, hơi có chút bất mãn nhìn về phía sau chỗ cửa lớn màu đỏ sậm.
Chỉ thấy một cậu bé khoảng mười tuổi trong tay bưng đĩa nhỏ, chớp nháy mắt nói: "Hai vị khách quý, tôi tới đưa cho hai người đồ ăn."
Cậu bé này cũng là bộ dạng tóc vàng mắt xanh, chỉ là trên đầu tóc rất ít, lác đác lưa thưa trái lại làm cho người ta rất muốn lấy tay sờ một cái.
Đối mặt là một đứa bé, Hướng Mạn Quỳ cũng không tức giận được, chỉ là gật đầu một cái, đang ngồi trên đùi Hàn Thất Lục đứng lên.
"Hai vị khách quý từ từ dùng, tôi đi đây!" Cậu bé cố gắng hết sức vẫn duy trì bộ dạng lễ phép, nhưng là trên người tính bướng bỉnh mạnh mẽ là không sửa đổi được, tầm mắt tinh nghịch, con mắt vốn liếc một cái đánh giá hai con người Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Quỳ, sau đó mới thẳng đến lộc cộc chạy ra đi.
"Thất Lục..." Cậu bé kia vừa đi, Hướng Mạn Quỳ lại muốn để cho Hàn Thất Lục cười một cái.
Lần này Hàn Thất Lục lập tức liền đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: "Anh không đói bụng, em ăn trước đi, anh lên lầu nghỉ ngơi một chút."
Chẳng lẽ cô lại làm sai chỗ nào? Hướng Mạn Quỳ nghĩ thầm, cô rõ ràng không có chỗ nào chọc Hàn Thất Lục mất hứng? Hàn Thất Lục tới cùng là làm sao vậy?
Không phải là bị bọn cướp kia đánh nên đầu óc hỏng rồi?
Miên man suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029605/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.