Hàn Thất Lục nhất thời không nói gì,bộ mặt nhăn nhó,tựa như là đang kiềm chế tâm tư của chính mình. Nhưng An Sơ Hạ hỏa khí bừng bừng,tức giận nhìn Hàn Thất Lục.
Cô đang muốn lên tiếng thì lại nghe Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng nói:" Cô đã không bỏ ảnh của tôi,vậy trả lại ví tiền cho tôi. "
Ví tiền? An Sơ Hạ nhìn chằm chằm vào ví tiền trong tay,cười giễu cợt: " Đây là ví tiền của nữ,anh lấy về làm gì? Lấy về cũng vô dụng."
"Tại sao không?" Hàn Thất Lục nói,vừa nhìn quanh,tầm mắt dừng lại ở một thùng rác,chậm rãi nói: " Có thể ném vào thùng rác!"
Hàn Thất Lục tuyệt đối là người nói được làm được, An Sơ Hạ vội vàng ôm chặt ví tiền,lùi mấy bước nói: " Tôi sẽ không lấy bức ảnh ra!"
Nói xong, cô lập tức chạy đi.
Không phải chỉ là một bức ảnh tôi sao? Cũng chẳng phải là một qủa bom! Đặt bức ảnh của Hàn Thất Lục vào, lúc cần thiết có thể bán lấy tiền! Cớ gì mà không làm?
Nghĩ như vậy,cô càng đắc ý,không chú ý đến con đường phía trước,chạy đến chỗ ngoặt bên phải Big Ben thì đập vào một bức tường thịt. Cô chao đảo lui về sau ba bước.
" Sơ Hạ?"
Giọng nói khiến An Sơn Hạ sững sờ,cô lập tức ngẩng đầu lên,khuôn mặt tươi cười: " Tử Nam a? Cậu không sao chứ? Không bị đau chứ?"
"Không sao" Cung Tử Nam không phải là không để ý, nói rằng:" Đúng là cô,không bị tôi va đau chứ? Tôi không biết sẽ có một người đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029455/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.